Ta Là Một Nữ Đồ Tể - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-17 11:00:25
Lượt xem: 699
Tạ Diệu Nghi nói: "Mẫu thân, thật ra con rất nhớ mẫu thân của con. Người có trách con không?"
Mẫu thân mà nàng nói, chắc chắn là Thôi phu nhân.
Ta vuốt nhẹ tóc nàng: "Không đâu."
Nhớ nhung không phải là vô thanh.
Nhớ nhung ngấm vào từng khoảnh khắc.
Ta nhớ Tiểu Thảo, nhưng cũng thích Diệu Nghi.
Ta chắc rằng cán cân trong lòng ta sẽ không nghiêng lệch.
....
Hai ngày sau, khi ta đang bán thịt lợn ở chợ, Trương đại nương đột nhiên thò đầu ra, giọng thô bạo gọi to: "Trư Kiến Sầu, nhà ngươi xong đời rồi! Tiểu Thảo mới của ngươi đã đốt nhà rồi!"
Tim ta đập mạnh, còn không kịp thu dọn sạp, liền vội vã chạy về nhà.
Trương đại nương còn đứng phía sau hả hê, gọi thêm người khác đến cướp sạch thịt lợn.
"Cái sạp thịt này không có chủ, không lấy thì phí."
...
Dọc đường, lòng ta như treo trên cành cây, bước chân nhanh chóng, đầu óc rối bời, không biết nghĩ gì.
Lúc thì nhớ đến Tạ Diệu Nghi mới đến nhà họ Chúc, ánh mắt bướng bỉnh đứng trước cửa, lúc thì nhớ đến nàng rưng rưng nước mắt, ấm ức khóc lóc, thậm chí còn nghĩ đến cảnh nàng ăn hết năm bát cơm, nhưng lại ngại ngùng, muốn ăn nhưng không dám ăn.
Phải rồi, ngốc! Thật ngốc!
Càng đến gần nhà, lòng ta càng thắt lại, như bị ai đó bỏ vào chảo dầu mà chiên đi chiên lại.
Ta sợ Tạ Diệu Nghi gặp chuyện.
Từ xa ta thấy một bóng dáng nhỏ nhắn mờ mờ, đó là Tạ Diệu Nghi.
Lòng ta cuối cùng cũng hạ xuống.
Tạ Diệu Nghi mặt mày xám xịt đứng ngoài sân, có chút bối rối, lại có chút thất bại.
Vừa thấy ta, nàng liền cúi đầu, áy náy gọi: "Mẫu thân... con xin lỗi."
Ta thở dài một tiếng.
Tiểu nha đầu này chỗ nào cũng tốt, chỉ là nhìn quá yếu đuối, không thể đánh được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-la-mot-nu-do-te/chuong-4.html.]
Nếu là Tiểu Thảo, dù có lăn ba vòng trong bùn cũng không sao.
Da dày thịt béo, do lợn nuôi.
Ta hỏi: "Nói ta nghe, sao lại đốt nhà?"
Tạ Diệu Nghi: "... Con muốn nấu cơm cho mẫu thân."
Thật lòng mà nói, đứa trẻ này luôn biết cách làm ta mềm lòng.
Không trách nàng được, trách ta thôi.
Ta suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói: "Đốt thì đốt, không sao, ta sẽ đưa con về kinh thành sống."
Nơi đó ta đã chọn sẵn rồi, chỉ cách phủ thừa tướng một khắc.
Tạ Diệu Nghi mắt rưng rưng, vẻ mặt như hoa lê đẫm mưa, giọng nói như chứa đầy ấm ức:
"Không cần!"
Ta nhướn mày.
Nước mắt nàng lăn dài, thật khiến người nhìn thấy cũng phải động lòng.
"Mẫu thân, con đã sai, con đáng bị phạt."
Ta cúi xuống nhìn nàng, bóp nhẹ má nàng, rồi nói: "Thật ra, ta sớm đã định đưa con về kinh thành, chỉ là muốn g.i.ế.c xong số lợn này rồi mới chuyển đi."
"Con khác Tiểu Thảo, Tiểu Thảo thích nghịch bùn, nên ở đây. Con tính tình ôn hòa hơn, nơi này không có sách cho con đọc, ta phải đưa con về kinh thành mua sách."
Tạ Diệu Nghi đứng sững lại, dường như thắc mắc tại sao ta lại biết nàng muốn đọc sách.
Ngốc quá, ta là mẫu thân nàng, làm sao có thể không quan tâm nàng?
Nàng không biết nấu cơm, không biết làm việc, cũng không biết nghịch bùn.
Một mình trong phòng, chỉ có thể đối diện với chim vàng anh ngoài cửa sổ mà ngâm vài câu thơ ca.
Ta vốn muốn cùng nàng ngắm núi non, thưởng ngoạn cảnh đẹp.
Nhưng khi nàng ngâm thơ, ta lại chỉ nghĩ đến — chân giò lợn, rượu nho vàng, ăn no uống say nắm tay nàng.
Không thể được.
Ta sinh ra là để g.i.ế.c lợn, thích g.i.ế.c lợn, giỏi g.i.ế.c lợn, và g.i.ế.c lợn rất tuyệt.
Cuối cùng, ta nói: "Chúng ta chỉ cần sống bình an đã là rất tốt. Vì thế, những chuyện khác không cần để ý."
Tạ Diệu Nghi mạnh mẽ gật đầu.