Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Là Một Nữ Đồ Tể - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-17 11:00:27
Lượt xem: 1,517

Ngày 17 tháng 5, thuận lợi để dọn nhà.

Ta đưa Tạ Diệu Nghi về kinh thành.

Không, bây giờ là Chúc Diệu Nghi.

Tiểu nha đầu cứ nài nỉ ta đổi họ.

Trước đây, từ nhà ta đến giữa kinh thành mất hai canh giờ, bây giờ chỉ cần một khắc.

Như vậy, gần Tiểu Thảo và Thôi phu nhân hơn nhiều, nỗi nhớ của ta và Diệu Nghi cũng được kéo gần lại.

Hôm đó, từ sáng sớm, sau khi chuyển đồ lên xe bò, ta để Diệu Nghi ngồi phía sau, còn mình ngồi phía trước điều khiển xe.

Mắt nàng lại đỏ hoe, áy náy hỏi: "Mẫu thân, sao mẫu thân không ngồi?"

Đứa trẻ ngốc nghếch, hay khóc.

Ta nhanh chóng tháo chiếc ngọc trên cổ Diệu Nghi xuống, giơ lên trước mặt nàng: "Lộ phí."

Chúc Diệu Nghi: "..."

Đeo ngọc trên đường, có phần phô trương, ta vẫn nên giữ lại.

Diệu Nghi đã quen với cuộc sống sung túc, bình thường không phải phơi nắng thế này, lúc này khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lông mày thanh tú nhíu lại, trông thật khó chịu.

Ta dừng xe, đội cho nàng một chiếc mũ che mặt, bốn phía có vành rộng, khăn đen buông xuống đến cổ, lờ mờ có thể nhìn thấy nét mặt nàng.

Ta ngẩn người một lát.

Mắt Diệu Nghi giống phụ thân nàng, còn lông mày và môi lại giống ta.

Lòng ta bất giác mềm nhũn.

Diệu Nghi, Diệu Nghi.

Cái tên này thật đẹp.

Chúc con gái ta một đời trí tuệ, mọi sự thuận lợi, vừa lòng mãn nguyện.

....

Ta cùng Diệu Nghi đi suốt hai canh giờ mới tới được ngôi nhà mới.

Ngôi nhà này mua được nhờ túi bạc Thôi phu nhân để lại.

Vừa bước vào sân, thấy ngôi nhà ba gian hai chái, ta liền quyết định tháo một gian chính ra để làm nơi g.i.ế.c lợn.

Ta cần phải trả xe bò, nên để Diệu Nghi làm quen với ngôi nhà mới trước.

Trước khi đi, ta không yên tâm mà quay lại nhắc nhở lần nữa.

Chúc Diệu Nghi có lẽ cũng nhớ tới việc mình từng đốt cháy nhà lần trước, mặt mày đỏ bừng, đẩy ta ra khỏi cửa:

"Mẫu thân, người cứ đi đi, lần này con nhất định sẽ không đốt nhà đâu."

Ta cười nhẹ với nàng:

"Được rồi, con gái lớn rồi."

Mặc dù ta nói vậy, nhưng trong lòng vẫn lo lắng liệu Diệu Nghi ở nhà một mình có xảy ra chuyện gì không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-la-mot-nu-do-te/chuong-6.html.]

Dù sao kinh thành không giống như làng quê nhỏ của ta, mọi chuyện ở đây đều không ai biết đầu tiên.

Ta nhanh chóng trả xe bò, rồi vội vã trở về nhà.

Nhưng không ngờ lại có một vị khách không mời mà tới—chính là Tiểu Thảo.

Tiểu Thảo mặc một bộ váy dài đỏ rực, lấp lánh vòng vàng, ngọc trai, trông vô cùng rực rỡ.

Nhìn từ xa, nàng như một ngọn lửa rực cháy.

Khi lại gần, ta thấy trên trán nàng có một điểm đỏ, trông như Quan Âm Bồ Tát.

Mắt ta bỗng chợt ướt.

Thôi phu nhân quả là người tốt, đã nuôi dưỡng Tiểu Thảo của ta tốt đến vậy.

Tiểu Thảo vừa nhìn thấy ta, liền chạy tới, ôm chặt lấy eo ta: "Mẫu thân!"

Ta vuốt ve tóc nàng, lòng ngập tràn cảm xúc mềm mại như mây.

Diệu Nghi cũng bước tới, khịt khịt mũi, trông như vừa khóc xong.

Tim ta chợt đập lỡ một nhịp.

....

Tiểu Thảo ngẩng đầu lên, nhanh nhảu như một đứa trẻ hay mách lẻo:

"Mẫu thân, Trương Cẩu Đản đã tới!"

Ta sững người.

Trương Cẩu Đản là con trai của Trương đại nương, tên Yếu Tổ, hai tai to như tai quạt, thân hình to béo, nhìn từ xa như một cái hồ lô biết đi, lại gần giống như hóa thân của Trư Bát Giới.

Hắn vừa lười biếng, vừa ham rượu, suốt ngày ngồi uống trong nhà, hoặc kết giao với đám lưu manh trong làng.

Chậc.

Dù nhìn theo cách nào, nghĩ thế nào, cũng là một kẻ vô dụng!

Trương Cẩu Đản còn háo sắc, trong làng không ít cô nương đã bị hắn trêu ghẹo.

Các cô nương dẫn phụ mẫu tới nhà hắn đòi lại công bằng, nhưng Trương đại nương lại hống hách, đuổi họ đi:

"Hừ! Các người không phải tự mình ăn mặc lòe loẹt sao? Nhìn là biết ngay là đồ lẳng lơ, không trêu ghẹo các ngươi thì trêu ai? Ta thấy các ngươi chỉ muốn vu oan cho Yếu Tổ của ta thôi!"

Trương đại nương không lý lẽ, các cô nương chỉ biết nuốt hận vào lòng.

May mà ta là đồ tể, Tiểu Thảo cũng rất bạo dạn, nên Trương Cẩu Đản không dám động đến ta và Tiểu Thảo, chỉ dám liếc mắt nhìn.

"Trương Cẩu Đản muốn chiếm tiện nghi của Tạ Diệu Nghi, theo hai người suốt dọc đường. May mà hôm nay con trở về làng, nấp sau hắn, tóm hắn ngay tại trận."

"Cái tên xấu xí đó đã dọa Diệu Nghi sợ c.h.ế.t khiếp."

"Con đã nhờ gã sai vặt của Tạ phủ trói hắn lại, đem đi lên quan rồi. Xem xem bà già đó sẽ khóc lóc như thế nào!"

Tiểu Thảo mặt đầy giận dữ, ta nghe mà sợ hãi, liền kéo Diệu Nghi lại, kiểm tra kỹ lưỡng từ đầu đến chân.

Diệu Nghi cũng rất hợp tác, giơ tay ra để ta kiểm tra: "Mẫu thân, nhờ Duyên Ngọc cô nương tới kịp thời, con không sao."

Lúc đó ta mới yên tâm.

Loading...