Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - 27
Cập nhật lúc: 2024-06-13 19:20:18
Lượt xem: 618
Ta không thể tin được mà trừng lớn mắt, Thục Nhi vẫn tiếp tục nói: "Sau đó thì nghe nói, nàng và Thái tử vừa gặp đã yêu. Thậm chí còn rút được quẻ xăm có ý tứ như là do trời định. Thái tử điện hạ của chúng ta làm sao có thể không sa vào lưới tình chứ."
Trời đất, ta chỉ biết thốt lên trời đất.
“Thái tử điện hạ vốn không tin Phật. Mỹ nhân do trời định như vậy có lẽ có thể khiến Thái tử điện hạ động lòng. Nhưng thật sự có thể khiến Thái tử trái ý mẫu hậu mà cưới nàng ta không? Phải biết rằng với gia thế của nàng ta không đủ để làm chính thê của Thái tử." Ôn Thục Nhi vẻ mặt thần bí nói.
"Tỷ tỷ, muội hỏi tỷ, sinh thần của Thái tử điện hạ là ngày nào?" Ôn Thục Nhi đột nhiên hỏi ta.
"Mùng tám tháng tư âm lịch. Sao đột nhiên lại hỏi cái này?" Ta buột miệng nói ra.
"Tỷ tỷ! Ngày này là ngày sinh của Đức Phật đó! Cũng phải, tỷ không tin Phật, chắc chắn là không biết rồi. Muội nhờ sự dạy dỗ của mẫu thân, những điều này đều thuộc nằm lòng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/27.html.]
Mọi chuyện đột nhiên có thể xâu chuỗi lại được. Thái tử điện hạ tuy không tin Phật. Nhưng người sinh cùng ngày với Đức Phật, chắc chắn cũng không khỏi tự hào về ngày đặc biệt này. Xem ra vị trụ trì kia dưới sự cám dỗ của tiền tài nhất định đã rất nỗ lực giải quẻ. Nếu không thì Thái tử làm sao có thể trái ý Hoàng hậu, bất chấp nguy cơ đắc tội với trọng thần triều đình, nhất quyết hủy hôn ước của chúng ta chứ.
Kỳ thực ta chưa từng nhắc tới, trước đó, Bệ hạ đã đạt thành thỏa thuận với tổ phụ ta. Ta cách ngôi vị Thái tử phi cũng chỉ một đạo thánh chỉ. Ngày hắn bắt đầu tuyệt thực, vốn dĩ là ngày thánh chỉ và sính lễ được đưa tới nhà ta.
Khi đó ta nghĩ, có lẽ là được giải thoát rồi, không cần phải bước vào cái lồng son vàng son chói lọi nhất thiên hạ kia nữa. Chỉ là Hoàng hậu và Thái tử phi giận dỗi nhau, nhất quyết nạp ta làm trắc phi để chọc tức nàng ta.
Đối với cuộc đời ta, nhìn thì có vẻ thuận buồm xuôi gió, an nhàn vô lo. Thực tế ta chưa từng được tự mình quyết định bất cứ chuyện gì. Tổ phụ ta tuổi đã cao, thế hệ của phụ thân ta, năng lực đều không mấy xuất chúng. Cho nên, ta gánh vác nhiệm vụ vẻ vang dòng họ, làm rạng rỡ gia tộc.
Tổ mẫu và mẫu thân khi đến Đông cung thăm ta, luôn ngượng ngùng nói ra những lời dặn dò của tổ phụ và phụ thân đối với ta. Giờ đây ta rốt cuộc đã có lòng hoàn thành, họ sẽ vui mừng chứ.
Đêm nay lại là một đêm trằn trọc không ngủ. Ta nghĩ rất nhiều, nghĩ rất lung tung. Tình yêu của họ tuy bắt đầu từ toan tính, nhưng thật sự chẳng có chút gì đáng trân trọng sao? Ánh mắt nàng nhìn chàng, nụ cười chàng dành cho nàng, dáng vẻ họ ôm con lặng yên ngắm mây.
Ta lại thật sự hoàn toàn chính nghĩa, không chút sai lầm sao?