TÁI SINH DƯỚI ÁNH TRĂNG - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:45:32
Lượt xem: 896
06
Quả nhiên, khi nghe tin Giang Mộng Dao gặp chuyện, nhánh bên Giang gia đã vội vàng tới Giang phủ vào ban đêm.
Nhìn ta, một thiếu nữ yếu đuối, độc lập gánh vác việc trong ngoài Hầu phủ, họ vừa đồng cảm vừa cảm thấy chua xót.
Nhưng họ vẫn không quên hỏi ta sự thật:
"Thật sự là Mộng Dao bị bọn cướp bắt cóc sao?"
Ta tỏ vẻ bất lực, gượng ép vài giọt nước mắt, gật đầu:
"Đều tại con vô dụng, không gọi được Hầu gia về, cũng không cứu được muội muội."
"Vì tình thế bắt buộc con đã bỏ năm nghìn lượng trong của hồi môn để cho biểu đệ đi cứu người."
Mọi người đều biết rõ mối quan hệ phức tạp giữa Giang Tự Châu và Diệp Cẩn.
Dù cho Diệp Cẩn bị chồng đánh tổn hại sức khỏe, bị ném về kinh thành bằng một bức hưu thư, thì Hầu gia vẫn luôn dành cho nàng ta tình cảm đặc biệt.
Mỗi khi Diệp Cẩn có bất kỳ vấn đề gì, Giang Tự Châu sẽ không màng tất cả lao tới bên nàng ta.
Còn ta, một nữ nhân không nơi nương tựa, đã bị người Giang gia nói là một người ghen tuông, trở thành trò cười ở kinh thành.
Nhìn ta, dù đã bị Giang gia hủy hoại danh tiếng, nhưng trong lúc quan trọng vẫn không bỏ đá xuống giếng, lại còn có tình có nghĩa lấy của hồi môn ra để chuộc em chồng, mọi người đã có cái nhìn tốt hơn về ta.
Đặc biệt so với Giang Tự Châu, người mà chỉ chăm chăm vào tình yêu mà không quan tâm đến sự sống chec của muội muội, ta càng có vẻ hiểu chuyện hơn.
Tam thẩm bắt đầu giúp ta giải quyết khó khăn:
"Không sao, Giang Tự Châu dù có ngu ngốc cũng không thể bỏ mặc mẫu thân mình đang bệnh nặng. Tam thẩm sẽ phái người đi gọi hắn về."
Giang mẫu còn không gọi được hắn về, thì ai có thể gọi được hắn trở về đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tai-sinh-duoi-anh-trang/chuong-4.html.]
Chỉ làm cho Giang Tự Châu cảm thấy phiền phức mà thôi.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Nhưng ta chỉ giả vờ khó xử, mở miệng ra một chút, cuối cùng chỉ có vẻ như không còn cách nào khác, âm thầm đồng ý.
Cho đến giữa đêm, nha hoàn do Tam thẩm phái đi, và quản gia do Đại bá phái đi đều bị từ chối không cho vào.
Đại bá tức giận đỏ mặt, lớn tiếng mắng Giang Tự Châu là bất hiếu, không xứng làm gia chủ Giang gia.
Tam thẩm thất vọng thở dài:
"Sớm biết hắn như vậy, năm đó khi tiến cử lên trước thánh thượng, đã không nên nhắc đến tên hắn."
Mà Đại bá, người đã nhường tước vị của mình, lại không phản bác.
Nhìn thấy Giang Tự Châu sắp mất lòng tin của người Giang gia, ta như một con kiến bò trên chảo nóng, lo lắng không yên.
Một bên an ủi các bậc trưởng bối, một bên sai quản gia lại đi gọi Giang Tự Châu, từ đó đưa cho hắn một đòn chí mạng trước mặt các trưởng bối Giang gia:
"Nói với Hầu gia, Đại bá và Tam bá, Tam thẩm đều đã tới, mong hắn mau chóng trở về phủ."
Không ngoài dự đoán, nhờ vào mặt mũi của lão quản gia Giang gia, Đại bá vẫn vào được cửa Diệp gia, nhưng Giang Tự Châu đã bị quấy rầy quá mức, tức giận đánh Đại bá một cái, ném ông trở về Giang gia.
Đại bá đã phục vụ ba thế hệ trong Giang gia, cả đời chăm chỉ, không hề lơ là.
Giờ đây, đã ngoài năm mươi tuổi mà lại bị sỉ nhục như vậy, ông đã khóc không thành tiếng, gương mặt già nua chôn trong cáng cứu thương, không chịu ngẩng lên.
Những nô bộc cùng đi mắt cũng đỏ ngầu, sắp khóc, nói với mọi người:
"Hầu gia nói hôm nay nhất định không về, ai cũng không thể làm gì được hắn!"
"Hầu gia còn nói, nếu lão phu nhân bị gãy một ngón tay, hắn sẽ ch.ặt một ngón tay của phu nhân để đền bù."