Tân Di - 1.5
Cập nhật lúc: 2024-08-17 22:08:50
Lượt xem: 279
Dường như ông trời cũng đang quan tâm đến tôi.
Xe từ từ dừng lại, đợi hai người đó xuống xe rồi bước vào nhà vệ sinh, tôi nhảy khỏi xe bằng sức lực của mình, ẩn mình trong một cửa hàng tiện loại bên cạnh.
Kiểm tra xung quanh có người không, chỉ có một điểm dừng nhỏ như vậy.
Bà già trong quán giật mình trước sự xuất hiện của tôi.
Tôi không có thời gian để giải thích,luôn trốn dưới bàn tính tiền của bà ấy, cho đến khi chiếc xe địa hình bắt đầu rời đi.
Bà ta vỗ vai tôi: “Cô bé, bọn họ đi rồi.”
Tôi thở dài.
Cả người nhẹ nhõm ngã xuống đất.
Cho đến lúc đó, tôi mới phát hiện ra chân mình mềm nhũn.\
“Cảm ơn.” Tôi vịn vào tường đứng lên.
Bà ta nhìn tôi lo lắng: “Cô bé, con làm sao vậy?”
Tôi kìm nước mắt: “Tôi gặp phải chuyện rất tệ.......”
Sau khi mò khắp người, tôi tìm thấy 10 tệ.
“Con có thể mượn điện thoại của bà được không?”
Bà ta gật đầu: “Con đừng lo lắng, điện thoại bà đang sạc bên trong, bà đi lấy nó cho con.”
Bà ta loạng choạng đứng dậy.
Sau khi bước vào căn phòng nhỏ bên trong, bà ta dừng lại.
Với tay lấy ly giấy rót một ít nước từ máy lọc nước, quay lại đưa cho tôi.
“Cô bé, uống nước trước đi.”
Tôi nhận lấy: “Cảm ơn.”
Bà ta mỉm cười dịu dàng nhìn tôi, đi vào căn phòng nhỏ.
Có lẽ đó là lòng tốt bà ta thể hiện, có lẽ trong tiềm thức tôi nghĩ mình đã thoát khỏi nguy hiểm, tôi ngồi trong cửa hàng nhỏ này, cơ thể và tâm trí có chút thoải mái.
Vừa thư giản, có chút mệt mỏi đến với tôi.
Tôi cũng cảm thấy ngày càng khát nước.
Tôi nhìn xuống nước ấm trong tay mình, chịu không nổi uống một ngụm.
Ý thức dần rơi vào trạng thái buồn ngủ.
Khung cảnh trước mắt tôi bắt đầu trở nên mờ ảo.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Cuối cùng, tôi nhìn thấy bà ta đó bước ra từ căn phòng nhỏ.
Một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại và đang nói chuyện với ai đó.
“Người đang ở chỗ tôi, ông nhanh chóng kêu tiểu Hạo đến đón nó đi.”
“Lão Ngô à, không phải em nói với chị, tiên nhân sống đã mất rồi sao, em thật sự vô dụng.”
Bà ta liếc nhìn tôi.
Ánh mắt không còn hiền lành như trước nữa, chỉ còn sự khinh thường và thiếu kiên nhẫn.
Trong mắt bà ta, tôi là một con cừu non đang chờ làm thịt.
Tôi mở miệng, chỉ có thể phát ra một chút âm thanh không rõ ràng trong cổ họng.
Bà ta lấy một bình xịt từ ngăn kéo bàn, xịt vào mặt tôi.
Ba giây sau, thế giới chìm vào bóng tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tan-di/1-5.html.]
..................
Tôi bị đánh thức bởi một làn nước lạnh.
Tôi cử động đôi chân cứng ngắc của mình, tôi nghe thấy tiếng dây xích va vào nhau.
Từ từ mở mắt, ở đây ánh sáng mờ mờ.
Xung quanh là những dụng cụ làm nông lộn xộn.
Có những con chuột đang bò từ từ trong góc.
Một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt, tôi ngẩng đâu nhìn, là Ngô Hạo.
Hắn quỳ xuống nhìn tôi, túm tóc tôi buộc tôi phải ngẩng cổ lên.
“Chạy à, không phải cô biết chạy sao? Sao bây giờ không chạy nữa?”
Hắn ta hoàn toàn lộ ra móng vuốt của quỷ, đối với tôi không thèm che đi ác ý của mình nữa.
“Nếu như cửa hàng tiện lợi đó không phải của bà cô của tôi làm chủ, thì cô thật sự chạy thoát rồi.”
“Ngày mốt là đám cưới của tôi và Châu Châu, cô yên tâm, cô nhất định sẽ chứng kiến hạnh phúc của chúng tôi bằng đôi mắt của mình.”
Hắn vỗ nhẹ vào mặt tôi, cười khẩy và bước ra ngoài.
Cánh cửa gỗ đóng lại, tôi bất lực ngã xuống đất.
Họ sợ tôi sẽ bỏ trốn lần nữa, đưa thuốc cho tôi, bây giờ tôi không còn sức để đứng lên.
Ánh sáng duy nhất trong phòng là từ một cửa sổ nhỏ.
Tôi nhìn cửa sổ đó, chỉ có thể cầu nguyện trong tâm, tôi cầu nguyện chủ phòng tên Tân Di có thể sớm đến cứu tôi.....
Lúc chạng vạng tối Châu Châu đi tới.
Cậu ta không nói chuyện, chỉ bước tới chỗ tôi một cách vô cảm, cho tôi một ít nước.
Sau khi uống nước xong, cậu ta chưa đi, nhìn tôi với đôi mắt đầy thất vọng.
“Nana, tại sao cậu lại không nghe lời?”
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta: “Nghe lời? Ngoan ngoãn nghe lời đợi mấy người g.i.ế.c c.h.ế.t tôi sao?”
Châu Châu có vẻ bối rối: “Chúng tôi ở đây là để giúp cậu.”
“Giúp tôi?”
“Đúng vậy.” Châu Châu sờ mặt của tôi: “Nana, tính cách cậu lầm lì, lại mồ côi, ngoại trừ tôi, không có ai thích cậu, cậu sống trong thế giới này không đau đớn sao?”
“Tôi để bạn là tiên nhân sống, sau này mỗi ngày tôi đều thờ cúng cậu, trang điểm thật đẹp cho cậu, cúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi.”
“Nana, điều này không phải tốt sao?”
Tôi nhìn cậu ta, vẻ mặt phức tạp.
Đồ điên.
Mọi người trong làng này đều điên hết rồi.
Tôi lại nghĩ đến điều gì đó, toàn thân cứng đờ tại chỗ.
Tôi hỏi Châu Châu: “Ngay từ đầu cậu tiếp cận tôi, có phải chính là biến tôi thành tiên nhân sống gì đó không?”
Châu Châu “Ha” một tiếng: “Bị cậu phát hiện rồi.”
Cậu ta mỉm cười với tôi: “Cậu thực sự rất thích hợp.”
“Không ba không mẹ, không có ràng buộc, tôi chỉ tùy tiện tốt với cậu một chút, cậu liền cảm động đến khóc, đem toàn bộ chân tình của mình tặng cho tôi.”
Lời nói của cậu ta hết lần này đến lần khác như đ.â.m vào tim tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta.
Mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chẳng nói gì cả.