Tân Di - 1.6
Cập nhật lúc: 2024-08-17 22:12:09
Lượt xem: 365
Châu Châu có chút hoài nghi: “Tôi tưởng cậu sẽ cầu xin sự thương xót từ tôi chứ, để tôi tha cho cậu.”
Tôi mỉm cười: “Hữu dụng sao?”
Châu Châu cũng cười: “Không có nha.”
Tôi không nói chuyện với cậu ta nữa.
Châu Châu cảm tháy nhạt nhẽo, một lúc sau quay người rời đi.
Đang định đóng cửa, cậu ta khựng lại.
“Hôm nay nửa đêm, chúng tôi sẽ tiễn cậu lên đường.”
Cậu ta nói.
Qúa trình chờ c.h.ế.t trôi qua nhanh chóng.
Gần như chỉ trong chớp mắt, tôi bị bịt mắt và đưa ra khỏi phòng.
Tôi bị đưa tới một bệ đá.
Bịt mắt đã được gỡ.
Lúc này tôi mới phát hiện ra chỗ tôi đang ở là một nơi giống như bàn thờ.
Ngô gia và Châu Châu đều ở dưới bàn thờ.
Gần tôi nhất, đó là một ông già mặc quần áo kỳ lạ.
Một tay cầm điếu thuốc lá, một tay cầm bút lông.
Dưới cái nhìn của mọi người, ông ta từ từ bước đến chỗ tôi.
Có mấy người lên bệ đá đẩy tôi xuống đất, tôi vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng vô ích.
Miệng bị chặn, tôi không thể tạo ra bất kì âm thanh nào.
Trăng đêm nay tròn, rất sáng, sáng đến mức không cần bật đèn, cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt của những người này.
Ông già dừng lại trước mặt tôi, bỏ điếu thuốc vào thắt lưng.
Đưa tay vuốt ngực, nhắm mắt lại đọc một câu thần chú kỳ lạ.
Những người xung quanh trông có vẻ trang trọng.
Chắc bọn họ đang tổ chức một nghi lễ nào đó.
Một phút sau, ông già mở mắt. đưa tay cầm câu bút lông, nhúng vào cái bát có chất lỏng màu đỏ.
Đè tôi xuống xé rách ống tay áo và ông quần của tôi, da thịt bị lô ra ngoài.
Tôi sợ hãi, vùng vẫy như điên.
Có ai đó đánh vào gáy tôi, đầu óc tôi trống rỗng cơ thể mềm nhũn ra.
Ông già đó dùng bút lông viết những bùa chú kỳ lạ trên tay chân tôi.
Cuối cùng bút lông di chuyển lên cổ tôi, lên mặt, lên trán.
Ông ta chạm cái cuối cùng lên trán tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một hơi thở rất lạnh đến từ mọi hướng, nấn ná bên cạnh tôi.....
Có vẻ như ngay khi tôi chết, chúng sẽ nhanh chóng chiếm lấy cơ thể tôi.....
Ông già nhìn tôi vài giây, có vẻ rất hài lòng với tác phẩm của mình.
Ông ta gật đầu, nghiêm túc nói: “Lấy m.á.u đi.”
Trong ý thức mê man, tôi cảm tháy như có ai dùng thứ gì đó đụng vào tay chân tôi.
Tích tắc-----
Có thứ gì đó rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tan-di/1-6.html.]
Bọn họ nhốt tôi vào một cái hộp sắt, miệng hộp đóng kín, tia sáng cuối cùng cũng bị cướp đoạt.
Giọng nói của họ bị ngăn cách ở bên ngoài hộp.
“Lão Cát, nghi thức xong chưa?”
“Hoàn thành rồi, chuẩn bị đất và bùn, đơi m.á.u cô ta khô đi, chỉ cần định hình lại phần thân là xong rồi.”
“Được rồi được rồi, lão Cát vất vả rồi,....”
“Ngày mai đến nhà tôi uống rượu cưới, lão Cát nhất định phải đến uống một ly.”
“Hahahaha, được được.”
Âm thanh ồn ào dần nhỏ đi.
Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng tích tắc.
Lúc này trên con đường nhỏ ngoài làng.
Một người phụ nữ bụi bặm tháo kính râm ngẩng đầu lên nhìn lối vào tồi tàn của làng Vương Nhạc, nhịn không được chửi rủa.
“Bà nội nó, trốn gì mà sâu vậy.”
Tân Di nhảy khỏi máy kéo, chạy vào trong làng.
Tôi gặp một ông già đang vác cuốc, đôi mắt nghi ngờ của ông ta nhìn lên người Tân Di.
Tân Di mỉm cười, trực tiếp chào hỏi: “Này, đây không phải ông Năm sao? Ông đang đi đâu vậy?”
Ông già sửng sốt một lúc: “Cô là ai vậy?”
Tân Di có vẻ nhiệt tình: “Tôi! Tiểu Ngân Tử, con trai thứ hai của chú ruột của anh họ tôi, con trai của cháu gái, ngày mai sẽ kết hôn!”
Ông già bị chóng mặt: “A?”
Tân Di vỗ vỗ ông già: “Chính là gia đình họ Ngô, Ngô Hạo.”
Khi cô ấy nói điều này, ông già ngay lập tức hiểu ra.
“Đến nhà lão Ngô uống rượu cưới à.”
“Đúng đúng đúng.” Tân Di cùng ông ta nói chuyện vài câu đã gần như biến mình thành người địa phương.
“Đúng rồi.” Sắc mặt Tân Di thay đổi, giọng trầm xuống: “Tiên nhân sống của họ đã chuẩn bị xong chưa?”
Ông già mỉm cười: “Để nói cho cô biết, tối hôm qua, nha đầu đó bỏ trốn! May mắn bị bắt quay về lần nữa.”
Ông ta giơ tay lên thản nhiên chỉ vào ngọn núi phía xa.
“Bây giờ là lúc làm lễ trên bàn thờ.”
Khi ý thức của tôi hoàn toàn rơi vào bóng tối, có ai đó đã mở nắp thùng sắt ra.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Đến với giọng nói ồn ào.
“Tìm thấy cô rồi! Nhớ trả phí cho tôi nhé.”
Giọng nói này rất quen, dường như, dường như tôi đã nghe ở đâu rồi.
Người đó cằn nhằn lại nói cái gì đó, sau đó đưa tay ra nắm lấy tay tôi kéo ra ngoài.
“Aiya, sao lại có nhiều m.á.u như vậy?” Người phụ nữ đó nắm lấy tay tôi nhìn , xoay chân tôi lại: “Chậc chậc chậc, quá thê thảm rồi.”
“Nào uống một viên bổ huyết và dưỡng khí bí mật của Huyền Thanh Quan chúng tôi đi.”
Tên là gì nhỉ.....
Miệng bị dùng lực bóp mở ra,viên thuốc được nhét vào trong.
Người phụ nữ băng bó vết thương trên tay chân tôi, sau đó đưa tôi xuống núi.
Tôi không biết thuốc của cô ấy là gì, chỉ trông chốc lát, tôi liền khôi phục lại.
Có lẽ là hồi dương trước khi chết......tôi đã phân biệt không rõ ràng nữa rồi.