Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tần Số Rung Động Của Anh Dành Cho Em - Chương 14.1

Cập nhật lúc: 2024-08-14 11:30:44
Lượt xem: 791

14

Tạ Luật khựng lại, sau đó lắc đầu, giọng điệu ngông cuồng.

"Không đau, có thể giúp chị Chu dạy dỗ loại người đó, là vinh hạnh của em."

Tôi thở dài, "Đưa tay ra cho tôi xem."

Tạ Luật ngoan ngoãn đưa tay ra. Mười ngón tay thon dài, ngoài chỗ xương ngón tay hơi đỏ, nhìn chung vẫn bình thường. Ánh mắt cậu ta dính chặt vào tôi, trong lòng lại là một mớ suy nghĩ còn dính hơn.

Tôi cố ý nghiêm mặt, "Tạ Luật, cậu mới bao nhiêu tuổi, đã biết đánh người rồi?"

"Xin lỗi..." Tạ Luật cúi đầu xin lỗi, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt không cam lòng.

"Nhưng cho dù có làm lại lần nữa, chắc em cũng sẽ không nhịn được. Em không thể cho phép anh ta nói chị Chu như vậy."

Giọng điệu có chút trực tiếp, mang theo sự nhiệt huyết và chân thành của thiếu niên.

Trong nháy mắt tôi nóng mặt, há miệng hỏi: "Tạ Luật, tại sao cậu lại giúp tôi dạy dỗ anh ta?"

Tạ Luật nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt bỗng dưng trở nên sâu thẳm. Cậu ta l.i.ế.m môi, đột nhiên tiến lại gần. Dường như có chút do dự, nhưng trong nháy mắt lại biến thành dáng vẻ vô cùng kiên quyết.

Bất ngờ bị xâm phạm khoảng cách an toàn, xung quanh tràn ngập hơi thở của Tạ Luật.

"Chị Chu, chị..." Cậu ta hạ giọng, gần như là nhẫn nhịn nói, "Chị có phải đã biết..."

"Về chuyện em thích chị."

Biết rồi, từ khi cậu còn chưa biết, tôi đã biết rồi.

Cho dù không có khả năng đọc suy nghĩ của Tạ Luật, chắc cũng có thể nhận ra từ những dấu vết nhỏ nhặt đó.

Sự quan tâm ân cần chu đáo, quyết tâm phải đạt được thành tích, ánh mắt lặng lẽ dõi theo, vô số lần đồng hành trong đêm khuya...

Còn có sự thăm dò kín đáo, đôi mắt u ám và hơi thở hỗn loạn khi đột ngột tiến lại gần. Nhưng nghe chính miệng Tạ Luật nói ra, tâm trạng vẫn vô cùng phức tạp.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Hình như đã nhiều năm, không có ai bày tỏ tình cảm với tôi một cách nhiệt tình và chân thành như vậy nữa. Vô số cảm xúc phức tạp, đều ùa về trong khoảnh khắc.

Cậu ta càng thêm chắc chắn nói: "Chị Chu biết rồi đúng không? Em có thể nhận ra. Đôi lúc ánh mắt chị Chu sẽ có chút lảng tránh, khi nhìn thấy em sẽ cúi đầu, khi em tiến lại gần sẽ căng thẳng."

Tôi nghe thấy Tạ Luật lo lắng muốn c.h.ế.t trong lòng: [Cuối cùng cũng nói ra rồi, phải làm sao đây phải làm sao đây, căng thẳng quá. Chị Chu đừng từ chối tôi, xin chị xin chị xin chị. Tôi có thể cảm nhận được, chị Chu cũng có hảo cảm với tôi. Trời ơi, nhất định phải để chị Chu cũng thích tôi…]

Còn tôi chỉ im lặng nhìn cậu ta.

Đối với Tạ Luật, không phải là không rung động. Nghe lời tỏ tình nhiệt thành của Tạ Luật, cũng không phải là không chấn động.

Nhưng tôi chỉ là một nữ nhân viên văn phòng sắp ba mươi tuổi, còn Tạ Luật là một chàng trai trẻ đẹp trai mới ngoài hai mươi tuổi, cậu ta thích tôi, thích tôi cái gì chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tan-so-rung-dong-cua-anh-danh-cho-em/chuong-14-1.html.]

Có lẽ cậu ta thích sự mới mẻ, có lẽ cậu ta chỉ nhất thời bồng bột, nhưng tôi đã 28 tuổi rồi, có bao nhiêu thời gian để cùng cậu ta yêu đương chứ.

Hơn nữa, tôi cũng không muốn lỡ dở Tạ Luật.

Tạ Luật cau mày, yết hầu căng thẳng, giống như thí sinh đang chờ đợi kết quả thi đại học.

Tôi nghiến răng, "Tạ Luật, chúng ta không hợp."

"Hôm nay những lời này, coi như cậu chưa nói đi, chúng ta vẫn là đồng nghiệp."

Sắc mặt Tạ Luật lập tức sa sầm, ngữ tốc trở nên nhanh hơn, "Chị Chu nói không hợp, cụ thể là không hợp ở chỗ nào? Chiều cao, dáng người, ngoại hình, học vấn, điểm nào là chị không hài lòng sao?"

"Em biết chị không phải là người chỉ quan tâm đến những điều kiện bên ngoài này, mà là quan tâm đến cảm giác của nhau hơn đúng không? Nếu chị Chu cũng có cảm giác với em, tại sao lại cảm thấy không hợp?"

Không phải là không tốt.

Chiều cao, dáng người, ngoại hình, học vấn, những thứ này của Tạ Luật đều không chê vào đâu được.

"Năm nay tôi 28 tuổi rồi, Tạ Luật." Tôi bình tĩnh nói, "Có lẽ bây giờ cậu nhất thời bồng bột, nhưng một năm sau thì sao, ba năm sau thì sao?

"Đợi đến vài năm sau khi cậu đã thành công trong cuộc sống, khi cậu nhìn thấy nhiều cô gái trẻ trung xinh đẹp hơn, thì tôi là cái gì?

"Quả thật như cậu nói, tình yêu không phải là sự trao đổi ngang giá về vật chất, nhưng cũng không thể thiếu tự biết mình."

Tôi biết ngoại hình của mình không tệ, năng lực làm việc cũng không có gì để chê.

Nhưng những thứ này, vẫn không thể che giấu nếp nhăn đầu tiên xuất hiện ở khóe mắt, vài sợi tóc bạc thỉnh thoảng xuất hiện xen lẫn trong mái tóc. Tôi không còn như thời trẻ, thức trắng đêm mà vẫn tràn đầy năng lượng, giờ đã phải uống nước ngâm kỷ tử rồi.

So với Tạ Luật đang tuổi thanh xuân, tôi 28 tuổi lại quá đỗi bình thường.

"Tạ Luật, tôi chỉ là một người bình thường. Cậu mới hai mươi tuổi, không cần lãng phí thời gian cho tôi."

Tạ Luật nhìn tôi chằm chằm, khóe miệng hơi nhếch lên, "Chị Chu đây là sợ làm lỡ em sao?"

"Vì cái gọi là tuổi tác?"

Tôi im lặng.

"Chị Chu ngày thường xem một số bộ phim rất say sưa, nếu ngay cả giới tính cũng không quan trọng, thì tuổi tác có là gì chứ?" Cậu ta nói một cách nhẹ nhàng, giọng điệu tha thiết.

"Có lẽ chị không nhận ra, nhưng chị không hề bình thường.

"Trong mắt em, chị Chu là người khi bận rộn sẽ làm việc đến mức tối tăm mặt mũi, hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng mình. Đối xử với ai cũng thoải mái hoạt bát, nhưng trong những cuộc họp quan trọng sẽ tranh luận một cách lý trí. Bề ngoài luôn tươi cười, nhưng lại tự gánh vác mọi tâm sự và áp lực.

"Lý trí mà không kém phần hoạt bát, phóng khoáng mà không kém phần nội liễm. Mãi mãi không biết bản thân mình đáng yêu đến nhường nào, rực rỡ đến nhường nào."

Nghe cậu ta nói, trong lòng tôi như trống đánh chiêng.

Loading...