Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tay Xé Bảo Mẫu Vô Lương - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-27 02:37:07
Lượt xem: 17

“Với lại chúng ta thấy con rất quý mến Thi Ngữ, thật lòng coi con bé là em gái, nên cũng làm ngơ cho qua.”

“Nhưng không ngờ bọn họ lại được đằng chân lân đằng đầu, định leo lên đầu chúng ta. Chúng ta đã đủ nhân nghĩa rồi, bọn họ còn không biết điều.”

Ba tôi bất đắc dĩ, mẹ tôi tức giận, nhưng đều hoàn toàn ủng hộ tôi.

Thậm chí tự mình đi hỏi thủ tục thôi việc của thím Vương thế nào rồi.

Bảo bên nhân sự và tài vụ nhanh chóng hoàn tất cả thủ tục, thanh toán xong lương ngay trong ngày.

Vừa mới đuổi thím Vương ra khỏi nhà, chuông cửa lại reo vang.

Tôi nhìn camera giám sát, phát hiện là thím Vương .

“Mở cửa! Các người mở cửa cho tôi, để tôi lấy đồ đi!”

Thím Vương và Vương Thi Ngữ có đồ đạc đang để ở nhà tôi.

Nên trả vẫn phải trả, tôi không nhỏ mọn như vậy.

Vừa mở cửa, thím Vương nghênh ngang bước vào.

Không vào phòng của mình, ngược lại đánh giá một vòng đồ đạc trong nhà từ trên xuống dưới.

Ngẩng mặt lên nói: “Tôi làm giúp việc ở nhà các người nhiều năm như vậy, mọi thứ trong cái nhà này đều là tôi sắp xếp, tất cả mọi thứ đều là tôi phụ trách.”

“Bây giờ sa thải tôi, vậy tôi sẽ lấy hết tất cả đồ tôi phụ trách đi!”

9.

Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tay-xe-bao-mau-vo-luong/chuong-8.html.]

Hai câu nói của thím Vương trực tiếp làm đầu óc tôi đứng máy.

Chưa từng nghe qua loại yêu cầu này.

Thân là bảo mẫu, phụ trách tất cả mọi thứ trong nhà chủ nhân, đó là công việc của thím ta.

Nhưng trong ý thức của thím Vương, thứ thím ta phụ trách là của bản thân thím ta.

Hay cho logic cường đạo.

[Bạn đang đọc truyện được chuyển ngữ bởi Thềm Hoa, chúc bạn đọc truyện vui vẻ.]

Tôi đứng dậy, cười khẽ hỏi thím ta: “Vậy thím muốn lấy cái gì?”

Thím Vương đảo mắt, bắt đầu chỉ trỏ: “Tủ trà, bàn trà, TV, bàn ăn và ghế trong phòng bếp cũng là tôi lau dọn, còn có bình hoa trên tủ với tranh treo trên tường…”

Tôi buồn cười nhìn thím ta đếm đầu ngón tay.

Cuối cùng, vốn từ hạn hẹp đến mức không nói ra được tên, mới vỗ bàn kết luận: “Mấy năm nay tôi vất vả phụ trách cả nhà mấy người, lấy đi chút đồ cũng không quá đáng chứ?”

Đúng là không quá đáng, nhưng dáng vẻ này của thím ta khiến tôi nghi ngờ có phải thím ta định gõ cả hai viên gạch trên sàn nhà để mang đi không.

“Thím cảm thấy bây giờ thím có tư cách bàn điều kiện với tôi?”

Tôi thu lại ý cười trên mặt, khẽ nhướng mày.

“Một món đồ trong tay thím cũng có giá trị hơn vạn, thím dám lấy thì tôi dám báo cảnh sát.”

Thím Vương bị tôi dọa sợ hết hồn, nhưng cố chống đỡ không chịu nhượng bộ.

Tay đã mò tới một vật trang trí bằng thủy tinh trên ngăn tủ.

Cầm lên hung hăng đập xuống đất!

Loading...