Thà Làm Ngọc Nát - Chương 34
Cập nhật lúc: 2024-05-05 12:54:25
Lượt xem: 6,084
Sau khi quân đội vào hoàng thành, tất cả cung nhân không kịp chạy trốn đều bị bắt đến một chỗ, chờ xử lý.
Trong đám cung nữ, có một người đầu tóc bù xù, run rẩy, hoảng sợ không dám ngẩng đầu lên.
Nhưng ta nhận ra nàng ấy, cười với nàng ấy.
"Cô cô, lại gặp nhau rồi."
Có người lôi nàng ấy ra, nàng ấy quỳ trên đất, không ngừng cầu xin: "Đừng g i ế t ta, Hoài Ngọc, đừng g i ế t ta!"
"Được thôi."
Ta nhận lấy cung tên của thị vệ bên cạnh, lắp tên lên dây, nói: "Cô cô, cô chạy về phía trước, nếu mũi tên này của ta không b.ắ.n trúng cô, ta sẽ không g i ế t cô."
Mắt nàng ấy sáng lên, vội vàng đứng dậy, liều mạng chạy về phía trước.
Ta kéo cung, nhìn bóng lưng nàng ấy liều mạng chạy trốn, đột nhiên có chút mơ hồ.
Nhớ lại rất lâu trước đây, vào một ngày mưa, nàng ấy chạy phía trước, quay đầu lại vẫy tay với ta: "Hoài Ngọc, mưa to rồi, chạy nhanh lên nào!"
Ta nói: "Cô cô, trong cung không được chạy mà?"
Nàng ấy nắm tay ta, cười rạng rỡ: "Ngốc quá, ai nhìn thấy chứ!"
Lại nhớ đến một lần, ta bị nước nóng làm bỏng, đau đến không ngủ được, nàng ấy nắm tay ta, nhẹ nhàng thổi cả một đêm.
Lúc đó ta vẫn luôn nghĩ, nếu nương ta còn sống, cũng sẽ đau lòng cho ta như vậy.
Ta và Diêu cô cô, đáng lẽ không nên đi đến bước đường ngày hôm nay.
Trên mặt đất dường như có đá cuội, Diêu cô cô chưa chạy được bao xa thì ngã sấp xuống.
Nàng ấy kinh hoàng quay đầu nhìn ta.
Nhưng phát hiện, ta đã sớm ném cung tên đi rồi.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nàng ấy ngơ ngác, nhìn cung tên trên mặt đất, lại nhìn ta, vẻ mặt hối hận tuyệt vọng, ôm mặt khóc nức nở. Ta nghĩ, có lẽ nàng ấy cũng nhớ ra điều gì đó.
"Hoài Ngọc à..."
Giọng nàng ấy nức nở, đập đầu vào tường cung.
Một lát sau, thuộc hạ của ta tìm thấy Tiết Kim Chi ở ngục Dịch Đình.
Từ khi ta khởi binh tiến về phía bắc, nàng ta đã bị giam giữ, sau đó, nhà họ Từ cũng bị tịch biên nhà cửa, trước khi quan binh vào phủ, đại phu nhân đã dùng một sợi dây thắt cổ tự vẫn ở từ đường.
Khi mấy người đưa Tiết Kim Chi đến trước mặt ta, quần áo nàng ta rách rưới, vẻ mặt hoảng hốt, miệng lẩm bẩm: "Không biết, không biết, không biết gì cả..."
Sau khi vào ngục, Lý Tuân ngày ngày tra tấn nàng ta, nàng ta đã sớm phát điên rồi.
Nàng ta từng xinh đẹp biết bao, giờ đây toàn thân lở loét, như một kẻ ăn xin đầu đường xó chợ.
Ta không thể kìm chế được nữa, nghẹn ngào gọi nàng ta: "Kim Chi?"
Nàng ta ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy ta, đột nhiên khóc lóc thảm thiết: "Hoài Ngọc! Chạy mau! Chạy mau!"
"Kim Chi, không cần chạy nữa, sẽ không còn ai bắt nạt chúng ta nữa!"
Nhưng nàng ta vẫn khóc lóc: "Hoài Ngọc, ngươi chạy mau đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tha-lam-ngoc-nat/chuong-34.html.]
Nàng ta giãy giụa dữ dội, mấy người đều không giữ được nàng ta, ta vội vàng ôm lấy, đau lòng như thể bị người ta moi đi một miếng thịt.
Nàng ta gầy quá, chỉ còn da bọc xương, ta ôm nàng ta, như thể ôm một nắm cành tre.
Ta và nàng ta, luôn cách nhau nhiều chuyện, nàng hiểu ta, ta cũng hiểu nàng nhưng chưa từng nói ra. Giờ đây cuối cùng cũng đã sóng yên biển lặng nhưng nàng lại bị tàn hại thành dáng vẻ này, cũng không nghe hiểu tiếng ta gọi:
"Tỷ tỷ."
Sáng sớm ngày hôm sau, ta ngồi bên cửa sổ chải đầu cho Tiết Kim Chi, mặc cho nàng ta bộ quần áo sạch sẽ, bộ quần áo màu vàng nhạt mà nàng ta thích nhất, viền váy thêu cành hoa, kiều diễm như thiếu nữ mười lăm.
Nhưng nàng ta run rẩy, ôm n.g.ự.c cầu xin: "Đừng, ta không muốn thị tẩm..."
Lòng ta như bị kim châm, giữ chặt vai nàng ta: "Kim Chi, ta là Hoài Ngọc mà."
"Hoài Ngọc? Ngươi là Hoài Ngọc?"
Nàng ta nhìn ta trong gương, ánh mắt hoang mang bất an: "Hoài Ngọc, sao ngươi ở đây? Họ, họ đang tìm ngươi, ngươi mau trốn đi!"
"Kim Chi, không cần trốn nữa, không còn ai có thể bắt nạt ta nữa."
Ta buông lược, nửa quỳ trước mặt nàng, nhét đôi tay lạnh ngắt của nàng vào ngực: "Kim Chi, tỷ biết không? Ta đã ở trên cao nhất rồi, tỷ sẽ vui vì ta chứ?"
Nàng ta không hiểu.
Nàng từ từ quay đầu, nhìn mình trong gương, giơ tay sờ mặt: "Hoài Ngọc, ta, ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, đợi ta làm sủng phi, ta chắc chắn sẽ đón ngươi về."
Ta im lặng hồi lâu, gục đầu lên gối nàng, bất lực thở dài.
Cửa phòng mở ra, Thẩm Bạc Lam đứng ở cửa, một cơn gió thổi tới, áo trắng bay phấp phới trong gió.
Chàng đưa tay về phía ta: "Đến giờ lên đường rồi."
Hôm nay là lễ đăng cơ của ta.
Ta bước tới chỗ Thẩm Bạc Lam, nắm tay chàng đi về phía Kim Loan điện.
Đi qua Thái Thanh môn, chàng buông tay ta, cung kính nói: "Thần chỉ có thể đưa bệ hạ đến đây."
Đây là lần đầu tiên chàng gọi ta là bệ hạ.
Ta nhìn con đường dài phía trước, lần đầu tiên nhận ra cái gọi là ở trên cao thì khó tránh được lạnh, sau này còn rất nhiều con đường, ta đều chỉ có thể đi một mình.
Ta hỏi chàng: "Chàng sẽ ở đây đợi ta chứ?"
Chàng mím môi cười nhẹ: "Thần mãi mãi đợi ở đây, bảo vệ phía sau cho bệ hạ."
"Được."
Ta tin vào tấm chân tình của chàng nhưng ta sẽ không bao giờ giao phó phía sau cho bất kỳ ai.
Ta quay người đi về phía Kim Loan điện.
Lúc đăng cơ, ta từng bước đi lên đài cao, nhìn ngai vàng rồng vàng óng, đáy mắt không tự chủ được mà ươn ướt.
Ta đã từng vô số lần như con kiến bị người ta giẫm đạp dưới chân, ngẩng đầu ngước nhìn trời xanh, cầu xin số phận một con đường sống.
Giờ đây, trải qua muôn vàn gian khổ, cuối cùng cũng đến được nơi cao nhất mà ta mong muốn.
Ngọc tọa cao chín thước này là do m.á.u thịt của vô số người tạo thành.
Ta đã ngồi vào vị trí này thì phải khiến cho thiên hạ này thay đổi diện mạo.