Thái Tử Điện Hạ Đuổi Đến Tận Đây Rồi - Chương 13-15
Cập nhật lúc: 2024-07-12 17:30:25
Lượt xem: 3,815
Chương 13
Nửa tháng trôi qua.
Nếu không cho tôi diễn tiếp, eo tôi sẽ gãy mất.
Tôi gọi hệ thống ra, trong đầu chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi.
【Ký chủ, người đừng nóng vội, chủ thần có tiến độ của riêng mình.】
Được rồi, vậy tôi đổi một câu hỏi khác: 【Hệ thống thân yêu, nhất định là ngươi biết lý do Dung Cảnh xuất hiện ở thế giới này đúng không?】
Hệ thống ho khan hai tiếng: 【Tôi biết chứ, nhưng chủ thần không cho phép tôi nói cho người biết.】
Được rồi được rồi, chủ thần là ông chủ của tôi, tôi không so đo với hắn ta. Nỗi khổ của người làm công ai thấu.
Kết quả hai tiếng sau, tôi vừa mới bóc một quả sầu riêng vàng ươm, định bụng sẽ ăn cho đã. Giọng nói của hệ thống vang lên rất không đúng lúc:
【Ký chủ, người nên quay về Phó gia tiếp tục diễn kịch rồi.】
Thay chiếc váy trắng tinh khôi tượng trưng cho hình tượng l.i.ế.m cẩu thuần khiết của tôi. Lợi dụng lúc Dung Cảnh đang họp qua video, tôi lén chuồn ra khỏi nhà.
Lần này cốt truyện không bắt tôi đi bộ về. Vì vậy, tôi kích động gọi một chiếc xe sang.
Người làm trong Phó gia nhìn thấy tôi quay về, rất tự nhiên chào hỏi tôi: "Thời tiểu thư đã về rồi ạ?"
Tự nhiên đến mức cứ như thể những ngày tôi biến mất chỉ là đi du lịch.
Tôi mỉm cười nói ra lời thoại: "Phó Dung Duật có nhà không?"
Người làm lộ vẻ khó xử, ánh mắt hướng về phía thư phòng trên lầu hai.
Tôi bừng tỉnh: "Cảm ơn."
Đi ngang qua phòng bếp, hệ thống nhắc nhở tôi: 【Ký chủ! Đừng quên lấy đạo cụ!】
Tôi chọn chiếc ly thủy tinh đẹp nhất, rót đầy nước, lê bước chân nặng nề đi lên cầu thang.
Chủ yếu là, bước chân không nặng thì không đè nén được sự vui sướng trong lòng tôi.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Ngày mai, Phó Dung Duật sẽ được nhận đãi ngộ cao nhất của nam chính truyện truy thê ——Ghế VIP trong lò hỏa táng!
Chương 14
Cửa thư phòng không đóng chặt. Giọng nói nức nở của Lâm Tụng Nhã truyền ra từ bên trong:
"Bây giờ bên ngoài đều nói em là hồ ly tinh câu dẫn vị hôn phu của người khác, nhưng mà A Duật, rõ ràng là em quen anh trước, rõ ràng Thời Sương mới là kẻ mặt dày xen vào giữa chúng ta, em yêu anh nhiều năm như vậy, cô ta dựa vào cái gì..."
Phó Dung Duật ôm Lâm Tụng Nhã, vỗ nhẹ lưng cô ta: "Yên tâm, anh sẽ không để em phải chịu uất ức đâu."
"Em có thể chịu uất ức, em không quan tâm, nhưng em không muốn con của chúng ta phải chịu uất ức..."
Nếu trên đầu tôi có ánh sáng, thì nhất định là ánh sáng xanh.
Chính là lúc này! Tôi buông tay ra —— "Choang" một tiếng vang lớn, chiếc ly thủy tinh rơi xuống tấm thảm dày.
Tôi vội vàng véo mạnh vào đùi mình, nước mắt lập tức tuôn rơi, đỏ hoe mắt, lắp bắp nói: "Sao hai người có thể đối xử với em như vậy..."
Phó Dung Duật lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái: "Bọn bắt cóc thả cô nhanh như vậy sao?"
Tôi cố gắng để bản thân trông đáng thương hơn một chút: "Em bị nhốt rất lâu, phải vất vả lắm mới trốn thoát được..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thai-tu-dien-ha-duoi-den-tan-day-roi/chuong-13-15.html.]
Nói xong, tôi vén tay áo lên, cho hắn xem những vết bầm tím trên cánh tay.
Giả đấy, hệ thống biến ra đấy.
"Thời Sương, trò mèo lừa người khác chơi nhiều cũng chán thôi." Vẻ mặt chán ghét của Phó Dung Duật không chút che giấu.
Giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt tôi: "Em không có lừa anh, em thật sự bị bắt cóc..."
Diễn xuất của tôi xứng đáng nhận mười tượng vàng Oscar.
Lâm Tụng Nhã nhìn tôi đầy khiêu khích: "Đừng giả vờ nữa Thời Sương, ai bị bắt cóc mà quần áo trên người còn sạch sẽ gọn gàng như vậy chứ? Tôi biết cô chỉ muốn thu hút sự chú ý của A Duật thôi, nhưng tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng, cô có giả vờ đáng thương cũng vô dụng."
Tôi hỏi hệ thống: 【Tôi có thể tát c.h.ế.t cô ta được không?】
【Làm NPC bị thương trừ mười lần tích phân nha.】
Được rồi, tôi nhịn, tiếp tục đọc thoại: "Đã như vậy, em thành toàn cho hai người."
Trước tiên là lộ ra vẻ mặt bi thương tột độ. Sau đó tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, hung hăng ném vào người Phó Dung Duật.
"Phó Dung Duật, là tôi không cần anh nữa."
Cốt truyện điên rồ như vậy rốt cuộc là ai viết ra vậy?
【Chủ thần tự mình viết đấy.】
Ồ, vậy mà viết hay thật đấy.
Chương 15
Bước ra khỏi Phó gia. Bầu trời đêm vốn không một gợn mây đột nhiên xẹt qua một tia chớp. Ngay sau đó, mưa như trút nước.
Không hiểu lắm sở thích mỗi lần đến đoạn cao trào là cho mưa xuống của chủ thần. Tôi thất hồn lạc phách bước đi trong màn mưa.
Chiếc xe thể thao màu đỏ thắng gấp trước mặt tôi. Dung Cảnh bước ra khỏi xe, ôm ngang tôi lên, giọng nói âm trầm, nếu như chú ý kỹ, còn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng.
"Em có biết lúc phát hiện em lại biến mất, tôi đang nghĩ gì không?"
"Nghĩ muốn đánh gãy chân em, trói chặt lại."
Tôi hơi choáng váng, ôm lấy cổ hắn, cọ cọ như một chú mèo con.
"Anh sẽ không đâu, anh là người tốt nhất."
Nói xong, tôi liền mất đi ý thức. Cảm ơn cơn mưa do chủ thần ban tặng, tôi sốt đến 39.5 độ.
Đây không phải là nhiệt độ cơ thể mà một người làm công vất vả diễn kịch nên có.
Hệ thống tẩy não tôi: 【Ký chủ , đây là cốt truyện mới mà chủ thần cố ý thêm vào để Phó Dung Cảnh - nam phụ này có thể thuận lợi xuất hiện, người dân trong thế giới này không biết chuyện cũ giữa người và Thái tử ở kiếp trước, họ chỉ biết đó là em trai của nam chính.】
Cũng có lý, nhưng mà không cần thiết phải làm quá như vậy.
【Chủ thần còn nói, đoạn cốt truyện này được cộng thêm tích phân đấy.】
Vậy thì được!
Dung Cảnh bưng cốc nước và thuốc đi vào phòng, đưa tay sờ trán tôi.
Tôi có chút chột dạ né tránh ánh mắt hắn.
Kỳ thật ngay từ lúc hắn xuất hiện. Cốt truyện của thế giới này đã từ nam chính truy thê hỏa táng trường biến thành nam phụ thượng vị.
Mà Dung Cảnh, chính là nam phụ thượng vị kia.
Tôi giả vờ như vô tình gặp lại hắn, nối lại tình xưa với hắn, lợi dụng hắn để hoàn thành cốt truyện. Nhưng sự thật là, sau khi cốt truyện kết thúc, tôi sẽ lại một lần nữa… Rời xa hắn.