Thái Tử Điện Hạ Đuổi Đến Tận Đây Rồi - Chương 19-21
Cập nhật lúc: 2024-07-12 17:31:07
Lượt xem: 3,070
Chương 19
Dung Cảnh cầm gói thuốc độc nhỏ xíu nhìn một lúc, khoé môi nhếch lên: "Nàng không nói, ta cũng không biết nàng thật sự có tình cảm sâu đậm với ta như vậy."
Tôi nghi ngờ hắn đang chế giễu tôi, nhưng da mặt tôi dày mà.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Vì vậy, tôi cười tủm tỉm gật đầu: "Sâu hơn cả vực sâu vạn trượng."
Không ngờ, vừa mở miệng ——Một viên thuốc lăn xuống cổ họng tôi.
Dung Cảnh nâng cổ tay tôi lên, ghì chặt cằm tôi, không cho tôi nhả viên thuốc ra.
Giọng nói dịu dàng như tiếng thì thầm của người tình: "Vậy nhất định là nàng bằng lòng c.h.ế.t vì ta, đúng không? Đây là thuốc độc mới của Ám Vệ doanh chế tạo, sau khi uống vào nhiều nhất chỉ có thể sống sót mười hai canh giờ."
Hệ thống c.h.ế.t tiệt, sao ngươi không nói cho tôi biết hắn ta điên như vậy!
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, cười rạng rỡ hơn: "Tất nhiên là thiếp bằng lòng, vì Thái tử điện hạ, thiếp cái gì cũng bằng lòng."
Kỳ thật: Vì tích phân!!!
"Sau khi thiếp chết, chàng thiêu thiếp thành tro, rải theo gió, như vậy gió thổi đến đâu, chàng sẽ nhớ thiếp đến đó.
"Chàng phải ăn cơm cho ngoan, ngủ cho ngon, sống cho tốt..."
Tôi cố gắng nhớ lại tiểu thuyết ngôn tình đã từng đọc, điên cuồng đọc thoại. Bỗng nhiên chân tôi lơ lửng, Dung Cảnh ôm ngang tôi lên, sải bước đi vào trong điện.
Cửa đóng lại, màn che buông xuống. Mùi hương an thần bao phủ lấy tôi.
Tôi đẩy đẩy vai Dung Cảnh: "Thiếp sắp c.h.ế.t rồi mà chàng còn bóc lột thiếp sao?"
"Không phải nàng nói muốn ngủ ngon sao?"
Tôi nói nhiều như vậy mà hắn chỉ nghe mỗi câu đó thôi sao?
Trình độ điều chế thuốc độc của Ám Vệ doanh hình như không được tốt lắm.
Tóm lại, tôi không c.h.ế.t hẳn.
Chương 20
Tình hình triều đình ngày càng phức tạp, Lão hoàng đế lúc tỉnh lúc mê.
Cha tôi và Tam hoàng tử muốn nhân lúc lão hoàng đế còn tỉnh táo mà ra tay, phế truất Dung Cảnh. Ngày nào cũng gửi thư cho tôi, hỏi tôi đã hạ độc chưa.
Tôi vừa cầm bút trả lời: 【Hạ rồi hạ rồi, mỗi ngày hạ một chút.】
Vừa hôn lên mặt Dung Cảnh: "Để thiếp lừa gạt lão già kia một phen."
Nội gián hai mang, tích phân gấp đôi!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thai-tu-dien-ha-duoi-den-tan-day-roi/chuong-19-21.html.]
Hai tháng sau, cha tôi phát hiện Dung Cảnh vẫn sống rất khỏe mạnh. Cuối cùng cũng nhận ra mình bị tôi lừa. Ông ta cùng Tam hoàng tử lấy danh nghĩa của Quý phi mời tôi tiến cung, giam lỏng tôi ở điện của Quý phi, mỗi ngày đều sai người đưa y phục dính máu, trâm cài tóc, vòng tay ngọc bích của tôi đến cho Dung Cảnh, ép hắn đến cứu tôi.
Hoàng tử sau khi thành niên, trừ phi có thánh chỉ, nếu không sẽ không được phép tự tiện ra vào hậu cung, càng không được mang theo binh khí vào hậu cung. Chỉ cần Dung Cảnh đến, thứ chờ đợi hắn chính là vô số lời buộc tội.
Tại sao tôi biết rõ như vậy ——Bởi vì kế hoạch này là do tôi làm theo yêu cầu của hệ thống, tự tay viết thành mật tín gửi cho cha tôi.
Tôi hỏi hệ thống: 【Đây thật sự là nhiệm vụ công lược sao?】
Nhiệm vụ công lược nào mà lại có cốt truyện thần kinh như vậy chứ!
Hệ thống cười hắc hắc: 【Xin lỗi ký chủ, ta cũng là lần đầu tiên làm hệ thống, quên nói cho người biết rồi, nhiệm vụ này là cấp bậc ssssss+, hoàn thành công lược có hai điều kiện tiên quyết, một là duy trì cốt truyện chính, hai là Dung Cảnh đăng cơ xưng đế.】
Cốt truyện chính là tôi phải giúp cha tôi hãm hại Dung Cảnh, khiến hắn bị giáng chức. Sau đó, hắn sẽ gặp được quân sư của mình trên đường bị đày đi, giúp hắn lật đổ triều đại thối nát này, hoàn thành một cuộc cải cách vĩ đại.
Nghe hơi bị cháy, nhưng mà cũng hơi khó.
【Chẳng trách lúc tôi tiếp nhận nhiệm vụ này, ngươi lại kích động đến mức phát ra tiếng điện, chưa từng thấy người mới nào dễ lừa như tôi sao?】
【Sao ký chủ có thể nói như vậy chứ! Người là người mới lợi hại nhất, tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp, tôi nhìn thấy tiềm năng vô hạn ở người! Cố lên nha! Nhiệm vụ này được cộng đôi tích phân đó!】
Không chỉ biết cách an ủi tinh thần tôi. Mà còn biết dùng tích phân gấp đôi để dụ dỗ tôi.
Biết cách đấy!!!
Chương 21
Ngày thứ bảy tôi bị nhốt ở điện, Dung Cảnh đến.
"Xoẹt" một tiếng ——Thanh trường kiếm c.h.é.m đứt dây xích trên cửa điện.
Ánh nắng chói chang từ khe cửa chiếu vào, tôi theo bản năng giơ tay lên che chắn. Lúc buông tay xuống, Dung Cảnh vừa vặn xuất hiện trước mặt tôi.
Hắn thở hổn hển, khóe mắt còn vương vết máu, trên người cũng có vết thương do đánh nhau.
Nhìn thấy tôi vẫn bình yên vô sự ngồi bên bàn, miệng còn ngậm cán bút lông, hắn sững người một lúc, sau đó không nói một lời ôm tôi lên, bình tĩnh bước ra khỏi điện.
Tôi ôm cổ hắn, vùi mặt vào n.g.ự.c hắn, lòng đầy áy náy. Mãi đến khi ngồi lên xe ngựa quay về phủ, tôi mới phát hiện, cả tấm lưng Dung Cảnh đã bị m.á.u nhuộm đỏ.
Vết thương dữ tợn từ xương bả vai kéo dài đến eo. Tôi run rẩy sờ lên vết thương kia. Sống mũi cay cay, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Dung Cảnh thở dài, ôm tôi vào lòng: "Ta không sao."
Chẳng mấy chốc là ngươi sẽ có chuyện ngay thôi.
Ba ngày sau, Dung Cảnh bị giáng chức, bị phế truất ngôi vị Thái tử.
Lão hoàng đế vung bút, đày hắn đến Lạc Vân thành hoang vu hẻo lánh, để hắn ở đó ăn năn hối cải.
Không biết cha tôi đã nhặt được lương tâm ở đâu về, vậy mà lại sai người gửi thư cho tôi.
Hỏi tôi có muốn chạy trốn hay không.
Tôi ngồi xổm sau hòn non bộ, vừa mới lấy hộp quẹt ra, định bụng sẽ đốt bức thư đi. Một bóng đen bao trùm lấy tôi. Ngẩng đầu lên, đập vào đôi mắt màu hổ phách quen thuộc. Chưa kịp phản ứng… Bức thư trên tay đã bị người ta rút mất.