Thái Tử Điện Hạ Đuổi Đến Tận Đây Rồi - Chương 28-30
Cập nhật lúc: 2024-07-12 17:32:03
Lượt xem: 3,512
Chương 28
Tôi cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, nhìn chằm chằm đôi chén kia, tôi kéo kéo quần áo Dung Cảnh: "Sao đồ anh tặng em lại xuất hiện ở đây?"
Dung Cảnh nắm lấy tay tôi, chậm rãi nói: "Trông cũng hơi giống thật."
"Không phải hơi giống, mà chính là đôi chén anh tặng em."
Tôi giơ tấm bảng số trong tay lên. Lâm Tụng Nhã nhận được chỉ thị của Phó Dung Duật, cũng giơ tấm bảng số lên.
Một đôi chén Lưu Ly Cửu Long, được bán với giá cao nhất từ trước đến nay.
Tôi không có tiền, nhưng Dung Cảnh có.
Chiếc hộp gỗ đàn hương được đưa đến tay, nặng trịch. Hít một hơi thật sâu, ngay khi tôi chuẩn bị mở hộp ra, những ngón tay thon dài đã đè lên chiếc hộp.
Giọng nói Dung Cảnh rất nhẹ: "Về nhà rồi hãy mở."
Tôi ngơ ngác nhìn hắn mấy giây, gật đầu.
Một phần ba số tiền thu được trong buổi đấu giá tối nay sẽ được quyên góp cho tổ chức phúc lợi. Kết thúc buổi đấu giá, Hoắc tiên sinh và Hoắc phu nhân cùng nhau bước lên sân khấu.
Hoắc phu nhân mỉm cười, đôi mắt hạnh sáng rực nhìn thẳng vào tôi:
"Cảm ơn Sisi đã dành cơ hội ra mắt công khai đầu tiên cho buổi tiệc tối nay, cô còn xinh đẹp hơn tôi tưởng tượng—"
Cô ấy cố tình dừng lại một chút, "Rất nhiều."
Nói xong còn nháy mắt với tôi một cái.
Bây giờ cả chó cũng biết tôi chính là Sisi rồi, đương nhiên Phó Dung Duật cũng biết. Hắn đứng im tại chỗ, cả người như bị rút hết sức lực, biểu cảm trên mặt từ khiếp sợ chuyển thành ngỡ ngàng, tiếc nuối, ước chừng còn có chút chua xót.
Lúc rời khỏi nhà họ Hoắc, Phó Dung Duật chặn tôi lại: "Thời Sương, tại sao cô không nói sớm cho tôi biết cô chính là Sisi?"
"Phó Dung Duật, tôi từng tặng anh một bức tranh, anh chẳng thèm liếc mắt một cái đã ném đi, sau đó tôi nhặt nó từ trong thùng rác về, lau khô, bán được ba triệu tệ."
"Ồ, chính là bức "Dao và Hoa hồng" được treo trong nhà họ Phó ấy."
"Nếu tôi biết cô là Sisi, tôi sẽ không... Sẽ không đối xử với cô như vậy." Giọng nói Phó Dung Duật càng ngày càng nhỏ, mang theo sự mất mát nhàn nhạt.
"Phó tổng cũng thật là thích phân biệt đối xử đấy, Thời Sương thì không được, Sisi là được sao?"
Sự im lặng của Phó Dung Duật đã cho tôi câu trả lời. Tôi chỉ vào Lâm Tụng Nhã đang đứng cách đó không xa:
"Lâm tiểu thư vẫn đang đợi anh kìa, phụ nữ có thai không nên đứng gió."
"Phó tổng, hãy trân trọng người trước mắt đi."
Chương 29
Đọc xong lời thoại, tôi nhấc váy lên, chạy như bay về phía Dung Cảnh. Vừa vào cửa đã bị hắn ấn lên cửa. Lồng n.g.ự.c phập phồng, nhịp tim dồn dập. Hơi thở nóng rực phả vào cổ ta.
Giọng nói Dung Cảnh có chút u oán: "Ương Ương, em chưa từng tặng tranh cho tôi."
Tôi bật cười: "Thái tử điện hạ, có thứ gì tốt mà chưa từng thấy qua, còn thiếu mỗi bức tranh của em sao?"
Đôi mắt màu hổ phách tối sầm lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thai-tu-dien-ha-duoi-den-tan-day-roi/chuong-28-30.html.]
Tôi vội vàng cầu xin tha thứ, nũng nịu hôn lên môi hắn: "Không có tranh, chỉ có người, anh có muốn hay không?"
Dung Cảnh ôm tôi ngồi bên cửa sổ, mở hộp gỗ đàn hương, lấy đồ vật bên trong ra. Chiếc chén Lưu Ly màu sắc rực rỡ hiện lên những hoa văn cổ xưa dưới ánh trăng.
Tôi càng thêm chắc chắn, đây chính là đôi chén Lưu Ly Cửu Long mà Nam Dạ quốc dâng lên, là đôi chén mà Dung Cảnh đã tặng cho tôi. Nhưng Dung Cảnh lại nói: "Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi."
Trong đầu tôi bỗng lóe lên một suy nghĩ kỳ lạ.
Lợi dụng lúc Dung Cảnh đi tắm, tôi nhập 【Đại Diệu】vào công cụ tìm kiếm.
Kết quả tìm kiếm hiện ra rất nhiều. Nhưng đều nói cho tôi biết một sự thật: Đại Diệu và thế giới mà chúng tôi đang sống, cùng thuộc một dòng thời gian.
Đại Diệu, là lịch sử của thế giới này. Lần sau nhất định tôi phải xem kỹ phần giới thiệu bối cảnh.
Lần này hỏi hệ thống trước: 【Chẳng phải thế giới nhiệm vụ đều là những cá thể độc lập sao? Tại sao lại có hai thế giới tồn tại mối liên hệ với nhau? Mà tôi lại tình cờ làm nhiệm vụ ở cả hai thế giới này...
【Rất khó để đảm bảo đây không phải là hố đâu.】
Hệ thống im lặng một lúc lâu mới trả lời: 【Ký chủ, người có thể hiểu là, chủ thần lười biếng, đã sử dụng lại một số thiết lập cũ.】
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
【Thật sao?】
【Thật đó.】
【Lừa tôi thì cho ngươi hai cái bạt tai.】
【... Được.】
Chương 30
Lúc Dung Cảnh từ phòng tắm đi ra, tôi đang xem Đại Diệu biên niên sử. Vừa vặn đọc đến đoạn Thái tử Cảnh g.i.ế.c cha đoạt vị, đổi quốc hiệu thành Hi Nguyên, trong thời gian trị vì đã tiến hành cải cách quy mô lớn, phế bỏ thế gia, đến năm Hi Nguyên thứ ba, nhường ngôi cho con cháu của dòng họ ngoại tộc, sau đó biến mất không thấy tăm hơi. Người trong sách sử lại sống sờ sờ đứng trước mặt mình.
Cảm giác này thật kỳ diệu.
Dung Cảnh theo thói quen ôm tôi vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu ta: "Đang xem gì vậy?"
Tắt màn hình điện thoại, tôi xoay người, hung dữ trừng mắt nhìn hắn: "Có phải anh đã sớm biết mối liên hệ giữa Đại Diệu và thế giới này rồi không?"
"Ừ." Dung Cảnh xoa xoa tóc tôi.
Dưới sự truy hỏi liên tục của tôi, hắn nói ra lý do xuất hiện ở thế giới này.
"Sau khi em rời đi, khoảng năm thứ ba, trong đầu tôi xuất hiện một giọng nói kỳ lạ, hỏi tôi có muốn gặp lại em hay không, tôi nói muốn, sau đó liền xuất hiện ở đây.
"Còn có thân phận mới."
Hắn nói nghe nhẹ nhàng quá. Tôi cố gắng tìm kiếm sơ hở trên mặt hắn.
Hệ thống lên tiếng: 【Đúng là như vậy.】
【Cũng quá đơn giản rồi đấy chứ?】
【Đúng là như vậy.】
Hôm nay hệ thống có chút kỳ lạ.
Tôi ôm Dung Cảnh, mỉm cười hỏi hắn: "Không cần ngôi vị nữa sao? Không cần giang sơn nữa sao? Hóa ra sức hấp dẫn của em đối với Thái tử điện hạ lớn như vậy sao?"
Hắn không trả lời tôi trực tiếp, chỉ nói: "Ương Ương, có thể gặp lại em, tôi rất vui."
Ngày hôm sau, trên lưng Dung Cảnh lại thêm mấy vết cào mới.