Thái Tử Gia Cuối Cùng Cũng Yêu Tôi - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-07-12 20:50:36
Lượt xem: 557
Chương 10
Ngày hôm đó, tôi chuyển ra khỏi Cố gia và thuê một căn nhà nhỏ ở bên ngoài.
Sơ Vĩnh Gia đôi khi đến thăm tôi, tôi bảo anh ấy đừng đến nữa.
Mặc dù ngày hôm đó tôi thực sự cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không có trên người anh ấy, nhưng tôi tự hỏi, không thể đáp trả tình cảm của anh ấy, cho nên khuyên anh ấy từ bỏ sớm một chút, kịp thời ngăn chặn tổn hại, đối với anh ấy mà nói là chuyện tốt.
Nhưng anh ấy vẫn kiên trì đưa tới cho tôi các đủ thứ quà tặng. Còn mang đến cho tôi một ít tin đồn.
Cha anh ấy vì nghi ngờ nhân phẩm của Cố gia, đã chấm dứt hợp tác với Cố thị, cũng không cho phép Sơ Hiểu tiếp tục qua lại với Cố Thương.
Sơ Hiểu không để ý đến sự phản đối của người nhà, lén lút chạy đi gặp Cố Thương. Cố Thương nói với cô, trong lòng anh ta đã có người, không thể tiếp nhận người khác nữa.
Trải qua những biến cố gần đây, sự bình thản bên ngoài giữa bà Cố và ông Cố cũng không duy trì được nữa, hai người thỏa thuận ly hôn.
Cố Thương dọn ra khỏi Cố trạch, sống một mình ở bên ngoài.
Lại nghe được tin tức liên quan tới Cố gia, trong lòng tôi không hề gợn sóng.
Ban đêm, tôi đứng sau rèm cửa sổ.
Cố Thương lại đang đi qua đi lại dưới gốc cây đại thụ trước cửa nhà tôi, dưới chân anh ta đầy tàn thuốc lá.
Anh ta luôn đến, nhưng chưa từng gõ cửa phòng của tôi.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ của tôi.
Cửa sổ tối đen, anh ta không thấy gì, lại cúi đầu hút thuốc.
Buổi tối hôm đó, tôi từ trường học trở về.
Anh ta ở dưới lầu chờ tôi: "Tôi dẫn em đi một nơi."
"Tôi không muốn đi."
"Phải đi." Anh ta không nói nhiều, kéo tôi lên xe.
Anh ta kéo tôi đến một gian nhà kho bỏ hoang, dưới ánh đèn mờ nhạt, các tiểu đệ của Cố Thương đang đè một cô gái, bắt cô ta quỳ trên mặt đất.
Ồ, là cô gái lúc trước ngồi trên người Cố Thương, lại gọi người đánh tôi.
Lúc này trong miệng cô ta nhét vải rách, nhìn tôi với ánh mắt đầy ganh tỵ. Nếu không phải bị giữ chặt, chỉ sợ một giây sau sẽ bổ nhào vào trên người tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thai-tu-gia-cuoi-cung-cung-yeu-toi/chuong-10.html.]
Cố Thương mở miệng: "Là cô ta đẩy em lên bánh ngọt. Lúc trước cô ta tìm người đánh em, tôi lại tìm người đánh cô ta, cô ta đổ lỗi cho em, thật xin lỗi."
Tôi kéo miếng vải trong miệng cô gái xuống, nhẹ nhàng lau vết m.á.u bầm nơi khóe miệng cô ta.
Cô ta lại "Phi" một tiếng:
"Hạ Thiên, giả vờ cái gì! Tôi còn tưởng rằng cô là một người thanh cao, rõ ràng nói khinh thường vị hôn thê của Cố Thương, vậy mà lại để cho hắn đến đánh tôi, cô trốn ở phía sau giả bộ thuần khiết! Đồ hôi hám mặt người dạ cọp!"
Tôi còn chưa nói gì, Cố Thương đã đá một cước vào n.g.ự.c cô ta, đạp cô ta ngã xuống đất:
"Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, là tôi đánh cô, không liên quan gì tới em ấy."
"Cố thiếu gia, anh nhất định là bị cô ta xui khiến mới có thể đánh em, đêm đó anh rõ ràng đối với em ôn nhu như vậy, làm sao có thể đánh tôi?" Cô gái mặt mày nhem nhuốc, khóc nức nở vô cùng đau khổ.
"Tỉnh lại đi! Nếu không phải biết Hạ Thiên sẽ lập tức tới tìm tôi, tôi có thể để cho cô tới gần tôi, cùng cô diễn tiết mục thâm tình rẻ tiền không?" Cố Thương không chút lưu tình đánh trả.
Cô gái không thể tin lời Cố Thương nói, vừa khóc vừa cười, thân thể run rẩy trên mặt đất.
Một lúc lâu sau, cô ta cười lên ác liệt:
"Ha ha ha, em còn tưởng rằng chỉ có em là l.i.ế.m cẩu, không ngờ, Cố thiếu gia cao cao tại thượng còn có thể l.i.ế.m hơn tôi. Anh cố ý bỏ mặc tôi, tiếp cận tôi là muốn cho Hạ Thiên ghen? Nhưng anh biết không? Đêm đó lúc em bảo cô ta rời khỏi anh, cô ta đáp ứng rất dứt khoát! Cô ta nói cô ta không hề thèm khát danh phận vị hôn thê Cố Thương, cô ta căn bản hoàn toàn không thích anh! Một chút cũng không thích anh! Ha ha ha ha ha..."
Cố Thương đỏ bừng mắt, giống như một kẻ điên mất đi lý trí, không ngừng đá cô gái: "Cô câm miệng! Im miệng! Tôi cho cô nói! Tôi cho cô nói!"
Nếu không có người can ngăn, e rằng sẽ xảy ra chuyện liên quan đến mạng người.
"Cố Thương, dừng tay." Tôi lên tiếng gọi anh ta.
Cố Thương đ.ấ.m một phát lên nền xi măng, m.á.u chảy ra, anh ta dường như không cảm thấy đau đớn, chỉ dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi.
"Hạ Thiên, em không thể rời khỏi tôi."
Giọng nói thê lương bi thiết.
Tôi thở dài: "Tôi đã xin được cơ hội trao đổi du học nước ngoài, đầu tháng sau sẽ xuất phát."
"Lúc tôi không có ở đây, phải học được cách tự mình chăm sóc mình, đừng suốt ngày cãi nhau ầm ĩ."
"Nếu tôi nói, em dám đi, tôi sẽ nhảy từ lầu 88 xuống, liệu em có vì tôi mà ở lại không?" Cố Thương cố chấp nhìn tôi.
"Cố Thương, c.h.ế.t thì dễ, còn sống mới khó. Nhưng mà, còn sống, mới có hi vọng."
"Để tôi kể cho em nghe về chuyện xưa của tôi nhé."