Thái Tử Gia Cuối Cùng Cũng Yêu Tôi - Chương 11-12 (Hoàn)
Cập nhật lúc: 2024-07-12 20:53:19
Lượt xem: 572
Chương 11
Trước 16 tuổi, tôi còn có một gia đình trọn vẹn, tuy nghèo khó, nhưng tràn đầy tình yêu.
Mùa hè năm đó, bởi vì mưa quá nhiều, đập chứa nước thượng nguồn xả lũ, rất nhiều cá lớn lao xuống sông.
Mẹ tôi tham ăn, bảo bố tôi đi nhặt mấy con về.
Bố tôi bị lũ quét cuốn đi, ngay cả xác cũng không tìm thấy.
Mẹ tôi cảm thấy là bà ấy hại c.h.ế.t bố tôi, từ đó trầm cảm.
Bà ấy không ngừng sa sút, tự mình hại mình, cuối cùng cũng nhảy vào con sông kia.
Từ đó về sau, tôi trở thành chủ hộ trên sổ hộ khẩu.
Trên đời này không ai nương tựa.
Ban đầu tôi định học hết lớp 9 rồi đi làm, vì dù sao, việc no đủ ba bữa cũng là vấn đề, lấy đâu ra tiền học cấp 3?
May mắn thay, năm đó Cố thị cấp học bổng cho huyện chúng tôi, tôi dựa vào học phí rời khỏi thôn nhỏ kia.
Cho nên, cả đời này tôi rất cảm kích Cố gia. Bất kể sau này nó mang đến cho tôi bao nhiêu tổn thương, sự giúp đỡ của họ đối với tôi cũng không thể che giấu được.
"Cố Thương, lúc 16 tuổi, anh cảm thấy sống không có ý nghĩa, cho nên lựa chọn tự sát. Nhưng lúc tôi 16 tuổi, sống sót là một điều xa xỉ. Thậm chí tôi còn không biết ba bữa cơm ngày mai nên giải quyết như thế nào."
"Biết vì sao tôi học tâm lý học không? Bởi vì tôi muốn tự cứu chính mình."
"Sau khi mẹ qua đời, hình như tôi mất đi khả năng đồng cảm, không thể phản ứng với sự niềm vui hay nỗi buồn bên ngoài. Nhưng có loại ý chí nào đó chống đỡ tôi, để tôi tiếp tục sống sót trong sự lạnh lùng này."
"Tôi đã kéo anh ra khỏi vực sâu một lần, nếu như anh muốn trở lại vực sâu, tôi chỉ có thể bày tỏ rất tiếc hận."
"Dù sao, anh có quyền quyết định đối với sinh mệnh của mình."
Cố Thương che mặt khóc, bả vai run rẩy, giọng nói cũng run rẩy nghẹn ngào:
"Tôi sẽ không chết, tôi chỉ muốn giữ em lại. Hạ Thiên, tôi thích em, em ở lại được không?"
Nhìn thiếu niên mình chăm sóc, trong lòng tôi cũng vô cùng không đành lòng, nhưng vẫn quyết tuyệt đứng lên:
"Cố Thương, hãy học thêm cách yêu thương đi!"
Ngay cả khi mượn danh nghĩa thích hay yêu.
Nhưng tổn thương mà anh gây ra cho tôi, so với Cố phu nhân, có gì khác biệt không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thai-tu-gia-cuoi-cung-cung-yeu-toi/chuong-11-12-hoan.html.]
Chà đạp lòng tự trọng, lăng mạ và làm tổn thương, đều không phải là cách yêu thương.
Chương 12
Tôi không ngờ, khi đang chờ đợi sân bay, bà Cố lại đến.
"Dì làm bánh hoa hồng, lần đầu tiên làm, không biết có ngon không." Lần đầu tiên bà ấy lộ ra nụ cười khiêm tốn.
Tôi cười nhận lấy: "Cảm ơn dì."
Bà ấy ngồi bên cạnh tôi, chúng tôi nhìn chiếc máy bay bên ngoài bức tường thủy tinh từng chiếc từng chiếc cất cánh, không ai biết phải mở miệng như thế nào.
Cuối cùng, bà ấy phá vỡ sự im lặng này trước:
"Xin lỗi nhiều hơn nữa cũng không bù đắp được tổn thương mà dì tạo ra cho con, dì không đủ tư cách làm một người mẹ, thậm chí còn không phải là một người tốt. Cha Cố Thương ngoại tình khiến dì trở nên cực đoan, cái gì cũng muốn làm tốt nhất. Muốn Cố Thương ưu tú nhất, kết quả ép thằng bé ra bệnh. Muốn thằng bé có cuộc hôn nhân khiến người khác ngướng mộ nhất, lại chia rẽ các con."
"Bây giờ, chồng ly hôn, con trai xa lánh, dì lại không có đồ vật có thể tranh giành, ngược lại cũng thoải mái."
Bà ấy cười khổ, tôi cũng cười theo.
"Dì còn muốn kể với con một chuyện ích kỷ nữa."
“Vâng, dì kể đi." Tôi nhìn bà ấy cười nhẹ.
"Năm Cố Thương 18 tuổi, dì muốn các con đính hôn, khi đó dì thực sự hy vọng con có thể gả cho thằng bé. Dì đã phát hiện thằng bé nảy sinh tình yêu nam nữ với con trong nhật ký của thằng bé. Dì đã nghĩ liệu liệu tình yêu có thể giúp thằng bé hồi phục nhanh hơn không? Cho nên dì mới ích kỷ đưa ra yêu cầu đính hôn với con."
"Ngày đó con từ chối dì, Cố Thương rất tổn thương. Dì không thể dạy thằng bé cách thể hiện tình yêu, cách đấu tranh vì tình yêu, cho nên sau đó thằng bé đã lựa chọn cách đối xử cực đoan với con, dì cũng không kịp thời ngăn cản."
"Hạ Thiên, con đã dạy cho nó cách sống thật tốt, dì có thể thỉnh cầu con, dạy nó cách yêu thương đúng cách nữa được không?"
Vẻ mặt Cố phu nhân chờ mong nhìn về phía tôi.
Tôi đứng dậy dưới ánh mắt của bà ấy, xin lỗi nói: "Xin lỗi dì, cháu sắp lên máy bay rồi."
Khi máy bay xuyên qua tầng mây dày đặc, tôi nhìn xuống thành phố mà mình đã ở bốn năm qua, cảm giác như nhìn thấy một người bạn cũ thân thiết.
Tôi ghé vào trên cửa sổ trên máy bay, nhẹ nhàng nói một bí mật nhỏ với ông bạn già này:
"Năm đó khi đồng ý đính hôn, tôi cũng đã động lòng."
(Hoàn)