Thái tử gia Quảng Đông là đầu bếp, không phải phật tử - 7
Cập nhật lúc: 2024-06-27 20:51:05
Lượt xem: 1,324
Anh ấy dùng tay vỗ nhẹ vào lưng tôi, rồi tỏ vẻ đang lập kế hoạch.
Tôi bỗng nhiên lại khóc òa lên.
"Nếu Thẩm Việt phát hiện, thuê người đến đập phá cửa hàng của chúng ta thì sao?"
Thẩm Kính cẩn thận lau nước mắt cho tôi dưới ánh đèn đêm mờ ảo.
“Sẽ không.”
Tôi hơi sửng sốt: "Làm sao anh biết?"
Thẩm Kính sờ sờ chóp mũi, im lặng thật lâu, cuối cùng mới cười lạnh nói ra một câu:
“Anh ta còn không biết điều, anh sẽ dành ra 2 giờ để ép anh ta phải biết điều.”
Tôi:...
20
Đêm đó, Thẩm Kính nhìn tôi đầy dịu dàng mà kiên định.
"Gia Bảo, bất cứ điều gì em muốn, em đều có thể thực hiện được. Dù sao em chính là cô bé mà gián có bay vào mặt cũng chỉ cần rửa mặt rồi đứng dậy như thường. Vì vậy anh tin rằng không có gì em không thể giải quyết được. Hãy cứ làm những gì em muốn, được không?"
Tôi bật cười trước sự khuyến khích kỳ lạ của anh ấy. Cuối cùng hít vào một hơi thật sâu, quyết định gửi thư từ chức cho Thẩm Việt.
Nhưng sau đó, tôi còn làm một việc nữa. Tôi sắp xếp, đánh số cẩn thận không ít chứng cứ về sự có mặt cùng lúc của ba người, gửi thư nặc danh cho tất cả bạn gái của Thẩm Việt. Nhìn thoáng qua bọn họ có thể hiểu được Thẩm Việt là bậc thầy về quản lý thời gian chứ không phải là một vị phật tử thuần khiết, khổ hạnh.
Tôi biết có một số người có thể giống như Thịnh Thanh Vũ, chỉ cần có đủ tiền, mọi chuyện đều có thể chấp nhận được. Nhưng tôi không tin tất cả mọi người đều như vậy.
Ít nhất, tôi muốn chính mình phải được thoải mái.
Về phần công việc, có được sự nghiệp thành công là tốt nhất, nhưng buổi tối được ngủ ngon còn quan trọng hơn. Cùng lắm thì, tôi xin đi dọn dẹp vệ sinh ở trung tâm thương mại mà thôi.
Dù sao sau khi nói chuyện được với Thẩm Kính, tôi còn cảm thấy mình rất ngầu. Xu hướng việc làm của sinh viên đại học, chủ yếu dựa theo ý muốn của họ. Tóm lại sau khi suy nghĩ rõ ràng, tâm trạng của tôi cũng thoải mái đi không ít.
Khi tỉnh dậy, toàn thân tôi cảm thấy thư giãn. Một tia sáng tình cờ xuyên qua khe hở của tấm rèm chiếu vào người Thẩm Kính.
Mà anh ấy bởi vì điều chỉnh nhiệt độ điều hòa theo nhu cầu của tôi nên nóng đến nỗi nửa đêm phải cởi áo ra. Lúc này, tôi có thể nhìn thấy toàn bộ cơ bắp săn chắc trước mặt, với cơ n.g.ự.c căng phồng và đường cong cơ bụng rõ ràng, lên xuống theo từng nhịp hơi thở.
Tôi vô thức nuốt nước miếng. Sau đó trong đầu bắt đầu nhẩm bảng cửu chương từ 1-9.
Vì thế khi Thẩm Kính tỉnh lại, híp mắt nhìn tôi.
Tôi che nửa mặt lại và nói:“Thẩm Kính. Anh đừng theo đuổi em nữa.”
Anh ấy bỗng nhiên tỉnh táo lại, vẻ mặt thay đổi ngay lập tức, tay bóp chặt quai hàm tôi và nói: “Thịnh Gia Bảo, không có chuyện em ngủ cùng anh xong thì...”
“Ý của em là, anh làm bạn trai của em đi.”
「……」
Người đàn ông trước mặt trong nháy mắt câm nín.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Ồ..ồ”
“……”
“……”
Cả căn phòng im lặng hồi lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thai-tu-gia-quang-dong-la-dau-bep-khong-phai-phat-tu/7.html.]
Cuối cùng Thẩm Kinh lên tiếng: “Thịnh Gia Bảo, em véo anh một cái đi.”
Tôi: ”...... Anh run à?”
“Anh nghĩ rằng mình đang nằm mơ.”
Nhưng cuối cùng tôi không nỡ nhéo anh ấy mà đưa tay chọc một cái vào cơ n.g.ự.c tôi luôn cảm thấy hứng thú từ lâu kia. Nó vừa mềm vừa cứng, cảm giác rất tuyệt với...
Sau đó tôi ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt Thẩm Kinh đã thay đổi. Những ngón tay thon dài của anh ấy nắm lấy tay tôi, bóp hơi mạnh.
Sau đó không khí trong phòng bỗng trở nên nóng và dấp dính.
Tôi nhìn chằm chằm vào con sói lớn trước mặt và cảm thấy mình sẽ bị ăn thịt trong giây tiếp theo. Vì thế tôi nuốt một ngụm nước bọt, thử tìm để tài chuyển hướng: "Thẩm Kính, hình như em đang bị bốc hỏa. Bắc Thành có bán trà thảo dược không?”
21
Sau khi trở lại công ty, tôi đã chuẩn bị xong thủ tục để nghỉ việc.
Kết quả là không thấy bóng dáng Thẩm Việt trong phòng Tổng giám đốc. Chỉ thấy một người phụ nữ mặc vest đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía tôi, nói chuyện điện thoại.
Thư ký trưởng bình tĩnh nói cho tôi biết: “Tổng giám đốc Thẩm đã quay lại. Thịnh Gia Bảo, cô có thể quay về bộ phận chiến lược làm việc được rồi.”
“Sao cơ? Nhưng không phải Tổng giám đốc Thẩm vẫn đang nằm hôn mê trong bệnh viện sao?”
Thư ký trưởng tỏ ra rất kín đáo và không muốn nói thêm với tôi.
Sau đó, khi quay trở lại bộ phận chiến lược, tôi mới từ trong miệng đồng nghiệp, tìm hiểu được chi tiết tất cả những chuyện này.
Nói ra mọi chuyện cũng rất buồn cười.
Đáng lẽ là một ngày làm việc yên bình thì Tổng giám đốc Thẩm, người vốn nên nằm hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện, đột nhiên xuất hiện dẫn theo một đám vệ sĩ, mạnh mẽ áp giải Thẩm Việt từ phòng Tổng giám đốc tống ra ngoài.
Nghe nói lúc anh ta nhìn thấy Tổng giám đốc Thẩm còn hô to: "Bà già này, bà có biết tôi là ai không?”
Cứ như là anh ta hoàn toàn không biết Tổng giám đốc Thẩm là ai vậy.
Thì ra căn bản anh ta cũng chẳng phải là thái tử gia Quảng Đông gì đó. Mà là con riêng của chồng Tổng giám đốc Thẩm, Trần Chương......
Tên khốn Thẩm Việt - - à không, Trần Việt này lớn lên ở nước ngoài, nếu như không xuất hiện ở Nam Thành thì chắc chắn không ai biết đến sự tồn tại của anh ta.
Nhưng sau vụ tai nạn xe cộ, Tổng giám đốc Thẩm lại hôn mê bất tỉnh, bác sĩ đều nói có rất ít hy vọng. Trần Chương liền nổi lên tâm tư lệch lạc không nên có.
Ông ta luôn luôn cảm thấy mình có lỗi với đứa con trai nhỏ này, hơn nữa con trai lớn của mình lại là một phật tử không muốn kế thừa gia nghiệp, chỉ muốn nương nhờ cửa Phật.
Vì thế ông ta bèn gọi Trần Việt về nước, để anh ta dùng thân phận thái tử gia Thẩm thị, ngồi lên vị trí Tổng giám đốc. Nhờ có thân phận này, các cuộc đàm phán kinh doanh, chuyển nhượng cổ phần đều trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Thêm vào đó, chỉ cần người vợ hôn mê và đứa con trai biến mất, đợi thêm một thời gian nữa, Thẩm thị sẽ thực sự trở thành tài sản của họ Trần ông ta.
Giấc mơ của Trần Chương rất đẹp. Nhưng trên thực tế, con thuyền đã va phải một tảng băng trôi lớn.
Tổng giám đốc Thẩm đã sớm phát hiện ra kế hoạch sắp xếp tai nạn xe cộ cho bà ấy của Trần Chương từ lâu. Nửa năm nay, bà ấy căn bản là tương kế tựu kế, muốn xem xem chồng mình đang muốn diễn vở kịch gì.
Hiện tại vở kịch đã gần diễn xong. Bà ấy cũng không muốn giả vờ hôn mê nữa. Vì thế đã quay trở về tòa nhà Thẩm thị. Phút trước ném Trần Việt ra khỏi tòa nhà công ty, phút sau tập hợp bằng chứng Trần Chương ngoại tình, ném bản thỏa thuận ly hôn trước mặt ông ta.
Trong bữa tối, tôi thở dài nói với Thẩm Kính: “May mà Tổng giám đốc Thẩm trở về đúng lúc, nếu không chỉ cần chậm thêm hai ngày nữa thôi, em sẽ bị Trần Việt đuổi việc. Thật sự là...... Thật trùng hợp.”
Thẩm Kính cười cười: "Người đang làm, trời đang nhìn. Người xấu xa như Trần Việt, ông trời sẽ không bỏ qua cho anh ta.”
Chẳng biết vì sao, lúc anh ấy nói ra những lời này, có cảm giác khẳng định chắc chắn. Tôi nghĩ đây nhất định là do gần đây Thẩm Kính mới được thăng chức.