Thâm cung - 16
Cập nhật lúc: 2024-08-07 23:00:34
Lượt xem: 657
Tề Minh không thể ngồi yên, chạy lên chạy xuống dốc hai lần, đuổi theo một con thỏ rừng rồi bỏ chạy.
Tề Hạo nhìn hoàng hôn một hồi, liếc mắt nhìn Tiêu Nam một cái, lại liếc mắt nhìn hoàng hôn, lúc quay đầu lại Tiêu Nam vuốt râu nói với hắn: “Ta anh tuấn bất phàm chứ? Con có thể nhìn mãi, ta cho phép con nhìn."
Tề Hạo ngẩn người, liếc hắn nói: “Người là Đông Hồ Vương?"
Tiêu Nam vẻ mặt uy vũ gật đầu: “Rất lợi hại sao?"
"Mẫu hậu nói..." Tề Hạo dừng một chút, nói thầm: “Về sau không thể gọi mẫu hậu nữa."
“Có thể!." Tiêu Nam lập tức nói: “Mẫu hậu con là Vương hậu của ta, con đương nhiên có thể gọi mẫu hậu."
Tề Hạo lại dừng một chút, nhìn Tiêu Nam: “Ta có ca ca sao?"
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Không có!". Tiêu Nam lập tức nói: “Con lớn nhất! Con chính là ca ca."
Ánh mắt Tề Hạo sáng ngời, nhìn Tề Minh đang đ-iên cuồng chạy đùa: “Ta khẳng định sẽ không hại đệ đệ, ta sẽ che chở Tề Minh."
Tiêu Nam trịnh trọng gật đầu: “Tốt."
Tề Hạo liếc hắn: “Ngươi có bao nhiêu phi tần? Ta có mấy đệ đệ muội muội?"
Tiêu Nam chỉ vào Tề Minh: “Hiện tại ngươi chỉ có một đệ đệ."
Tề Hạo ngẩn người: “Ngươi không cưới nữ nhân khác sao?"
“Không có."
Tề Hạo dùng đuôi mắt liếc hắn: “Ta là trưởng tử của ngươi, cho nên Vương vị của ngươi sau này phải truyền cho ta."
Tiêu Nam cười: “Ở bộ tộc Đông Hồ chúng ta, Vương vị là truyền cho anh hùng lợi hại nhất, nếu con có thể trở thành anh hùng lợi hại nhất, sẽ truyền Vương vị cho con."
Tề Hạo nhìn hắn: “Vương vị sẽ truyền cho nhi tử yêu thích của ngươi."
Hắn quay mặt nhỏ giọng lảo đảo: "Nếu ngươi bỗng nhiên thích nữ nhân khác, lại cùng nàng sinh hài tử, ngươi sẽ muốn đem Vương vị giao lại cho đứa nhỏ kia, Mộng phi chính là như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tham-cung/16.html.]
Tiêu Nam xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn đối mặt mình: “Ngoại trừ mẫu hậu của con, ta sẽ không thích nữ nhân khác nữa, ta càng sẽ không cùng nữ nhân khác sinh con, ta hy vọng con có thể kế thừa Vương vị của ta, cho nên ta sẽ dạy con võ công thật tốt, cho con có đủ thực lực bảo vệ người của bộ tộc chúng ta."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Hạo bị hắn bóp đến có chút biến hình, Tiêu Nam thấy hắn vặn cổ đánh mình, cười buông ra: “Nếu tiểu tử con không tốt, Vương vị của lão tử đương nhiên cũng sẽ truyền cho người khác, bất quá là huynh đệ do mẫu hậu của con sinh ra. Hơn nữa ta còn nói cho con biết, bộ tộc Đông Hồ chúng ta không chứa chấp loại mưu hại huynh đệ này, nếu có người hại con, ta nhất định không tha cho hắn, nhưng nếu con hại người khác, ta cũng không tha cho con."
Tề Hạo sững sờ lắng nghe, quay đầu lại nhìn ta rồi lại nhìn Tiêu Nam, một lúc lâu nghẹn ra một câu: “Chờ ngươi có thể sinh ra nhiều huynh đệ như vậy rồi nói sau."
Tiêu Nam nghẹn m.á.u trong cổ họng, một lúc lâu sau mới thở ra một hơi, Tề Hạo lại bổ sung một câu: “Mẫu hậu ta cả đời cũng không sinh nhiều như vậy."
Tiêu Nam hít sâu một hơi: “Hạo nhi, huynh đệ phải ở chung như con và Tề Minh, nam tử hán đại trượng phu, nên đánh nhau thì đánh nhau, nên hòa hảo thì hòa hảo. Con yên tâm, ta nhất định sinh cho con mấy đệ đệ, cho con biết cái gì là tình huynh đệ."
Tề Hạo nhìn hắn: “Ngươi có sinh nữa thì bọn họ cũng nhỏ hơn ta, ta là lớn nhất, cho nên ngươi sẽ thương ta nhất, đúng không?"
Tiêu Nam nhìn hắn gật đầu: “Ta nhất định thương con nhất, hơn nữa ta sẽ bảo vệ tốt cho con cùng mẫu hậu của con, không cho bất cứ kẻ nào khi dễ các người, nếu con gây rắc rối sẽ khiến ta..."
Tề Hạo cảnh giác nhìn hắn, Tiêu Nam nhìn ra trong mắt của hắn có chút sợ hãi, nói: “Ta có thể sẽ nổi giận, sẽ mắng con, thậm chí có thể sẽ động thủ, sẽ đánh con."
Hắn nhìn nỗi sợ hãi tăng thêm trong mắt Tề Hạo nghiêm túc nói: “Nhưng ta tuyệt đối sẽ không g-iết con, cho dù có kẻ nào muốn g-iết con, ta đều sẽ lấy mạng của hắn."
Tề Hạo giật mình.
“Rắn! Có một con rắn! Coi chừng làm ngựa hoảng sợ!"
Theo tiếng kêu to của một con ngựa, một con ngựa non chưa được thuần hóa hoàn toàn chạy vọt tới chỗ Tề Hạo mang theo một con rắn xanh.
Tiêu Nam lập tức cúi người che cho Tề Hạo, dùng cánh tay và lưng để tạo khoảng trống cho hắn, vó ngựa giẫm Tiêu Nam phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào, ta và mọi người chạy tới, la hét.
Tiêu Nam miệng đầy m.á.u nằm trên mặt đất, đưa tay sờ sờ hai má: “Ta không có gạt con chứ? Ta nói sẽ bảo vệ con, ta nói được làm được.”
Tiêu Nam phun ra một ngụm m.á.u đông: “Trước khi ta c-hết, con có thể gọi ta một tiếng phụ vương hay không?"
Tề Hạo khóc đỡ hắn: “Phụ vương, người đừng c-hết, nhi thần mới vừa có phụ thân, người đừng c-hết, người nói muốn sinh đệ đệ cho nhi thần, nhi thần khẳng định không hại bọn họ, người đừng c-hết..."
Tiêu Nam khí tức (hơi thở) đứt quãng: “Con không để ý tới ta, ta rất buồn."