Thâm cung - 17 (END)
Cập nhật lúc: 2024-08-07 23:00:46
Lượt xem: 718
Tề Hạo khóc lớn: “Nhi thần sợ người giống như phụ hoàng trước kia, nhi thần sợ người làm bộ đối tốt với nhi thần, sau đó muốn g-iết nhi thần, nhi thần sợ người không thích nhi thần, nhi thần sợ người thích Tề Minh hơn..."
"Nếu con để ý tới ta, ta sẽ càng thích con...".
"Nhi thần để ý tới người, người đừng c-hết." Tề Hạo khóc lớn lau vết m.á.u trên mặt Tiêu Nam, lau xong hắn mới ý thức được có chỗ không đúng, hắn cầm một cục m.á.u đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, giật mình rưng rưng nước mắt nhìn Tiêu Nam đã bắt đầu cứng đờ, sau đó ngẩng đầu nhìn một vòng những người chung quanh, rồi lại cúi đầu nhìn cục m.á.u đông.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ta tức giận ngồi bên cạnh, chờ xem Tiêu Nam rốt cuộc sẽ thế nào, Đông Hồ Vương không đáng tin cậy ho khan một tiếng ngồi dậy, chỉ vào một chùm quả đỏ tươi bên cạnh, cười hắc hắc với Tề Hạo: “Loại quả mọng này ở Mông Ngột chúng ta rất nhiều, chua chua ngọt ngọt, có muốn nếm thử hay không?"
Vẻ mặt của Tề Hạo chuyển từ ngạc nhiên sang tức giận, sau đó đá Tiêu Nam vài cái đến chảy cả nước mắt, rồi chạy đến với Tề Minh đứng ở khoảng cách xa, không chịu nói chuyện với Tiêu Nam nữa.
Tiêu Nam nhếch miệng cười, di chuyển bả vai bị thương: “Lần này trách ta chơi quá lớn, không nên dọa hắn như vậy."
Hắn vui vẻ cười toe toét với ta: “Nhưng Hạo nhi gọi ta là phụ vương! Nàng nghe thấy chưa?"
Ta tức giận liếc hắn một cái, kéo hắn trở về đại trướng (lều lớn) để xem vết thương.
Móng ngựa đạp nặng như vậy, bả vai Tiêu Nam cũng chỉ bị tím tái một mảng, ta giúp hắn xoa bạch dược, Tiêu Nam bồn chồn ôm ta vào lòng, cười nói: “Nàng biết tại sao chúng ta chạy một đường này không có truy binh không?"
Ta thở hổn hển ngước mắt: “Phe cánh của Thái tử đang cùng đám lão thần Thẩm phủ kia đánh nhau, nào rảnh rỗi phái người đuổi g-iết chúng ta."
Tiêu Nam cười gật đầu: “Tiểu độc xà kia cực kỳ lợi hại, tám tuổi đã có thể chống đỡ hơn phân nửa triều thần phản đối thành công đăng cơ, hiện giờ người ủng hộ và phản đối Hoàng thượng ấu nhi đang đấu nhau như lửa đốt, rất náo nhiệt."
"Chàng về sau không cần nói cho ta biết số phận của Thẩm phủ." Ta một bên giúp hắn xoa bạch dược một bên nói: “Sau khi mẫu thân của ta c-hết, tất cả họ Thẩm đều không có quan hệ gì với ta, nếu có, đó cũng là ta nghĩ bọn họ sớm ngày đầu thai."
Tiêu Nam cười xấu xa hôn lên: “Chỉ thích tính tình trở mặt vô tình của nàng."
Ngày hôm sau, Tiểu Nam rón rén cướp Tề Hạo từ trong lòng ta, quấn hắn trong áo choàng mang ra đại trướng, ta thấy Tề Hạo mở mắt rồi nhắm lại, cứ thế nằm trong lòng hắn ngủ say, ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn, hai người một trái một phải đánh thức ta, ta dứt khoát mặc quần áo lặng lẽ đi theo ra ngoài.
Tiêu Nam đưa Tề Hạo lên sườn dốc ngày hôm qua ngắm hoàng hôn, chờ ánh nắng ban mai lên, khi mặt trời mọc mới gõ đầu hắn: “Này, Hạo nhi, tỉnh lại! Mặt trời đang mọc! Mau xem đi!"
Tề Hạo dụi mắt, mới đầu vài phần bất mãn sau đó liền bị ánh bình minh hùng vĩ làm cho tiêu tan.
Tiêu Nam nhìn hắn: “Đẹp chứ? Chỉ có chỗ chúng ta mới có! Thích không?"
Tề Hạo gật đầu, dụi mắt tham lam nhìn, Tiêu Nam nhếch miệng cười: “Hạo nhi, lát nữa dẫn con đi săn sói, con có sợ không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tham-cung/17-end.html.]
Tề Hạo lập tức nói: “Không sợ!"
Tiêu Nam khen ngợi: “Lúc này mới giống nhi tử Đông Hồ Vương ta!" Hắn cúi đầu nhìn Tề Hạo: “Hạo nhi, vì sao con muốn làm Đông Hồ Vương?"
"Uy Phong!". Tề Hạo suy nghĩ một chút: “Nhi thần không làm Tề Minh cũng sẽ làm, hắn làm xong sẽ diễu võ dương oai với nhi thần."
Tiêu Nam xua tay: “Tính tình của hắn không thích hợp, con thích hợp hơn."
Ánh mắt Tề Hạo sáng lên: “Nhi thần lợi hại hơn có phải không?"
"Đương nhiên!" Tiêu Nam không chút hổ thẹn vỗ m.ô.n.g ngựa, lại nhếch miệng cười: “Hạo nhi, làm Đông Hồ Vương rất uy phong."
Hắn chỉ vào tộc nhân dần dần bị ánh mặt trời bao trùm: “Nhưng cũng phải có đủ bản lĩnh bảo vệ người trong bộ tộc chúng ta bình an."
Tề Hạo ở trong n.g.ự.c hắn ngẩng đầu lên: “Nhi thần nhất định có bản lĩnh!"
Hắn trợn tròn mắt: “Nếu sau này Đại Phong cùng Mông Ngột đánh nhau, con nhất định có thể đánh thắng Tề Giác!"
Hắn hơi híp mắt: “Nhi thần muốn làm Đông Hồ Vương, Đại Phong của Tề Giác sớm muộn gì cũng là của nhi thần!"
Tiêu Nam trợn tròn mắt trong chớp mắt, cúi đầu nhìn hắn.
Tề Hạo giương mắt nhìn hắn, mắt đầy nghiêm túc: “Phụ vương, nếu Tề Giác không gây sự, nhi thần nhất định không đánh hắn, nhưng nếu hắn đánh nhi thần trước, vậy nhi thần sẽ diệt cỏ tận gốc, đúng không?"
Hắn sợ Tiêu Nam phản bác, lập tức nói tiếp: “Hắn cũng không phải huynh đệ của nhi thần, nhi thần chỉ cần bảo vệ mẫu hậu, phụ vương, Tề Minh, còn có người của bộ tộc Đông Hồ thật tốt, đúng không?"
Tiêu Nam gật đầu: “Đúng.” vẻ mặt hắn cảm khái: “Hạo nhi, con sẽ là một đế vương như vậy."
Hắn ôm chặt Tề Hạo: “Chỉ cần con đáp ứng ta một chuyện, ta nhất định liều mạng đặt nền móng tốt cho con."
"Chuyện gì?"
"Con phải sửa họ cho ta."
(--END--)