Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thẩm Dao - 5

Cập nhật lúc: 2024-08-18 21:44:09
Lượt xem: 157

Thẩm Miên Miên cao ngạo nói: “Có gì đâu cơ chứ, đó là ba của em, em chỉ nói một câu là ông ấy đồng ý ngay.”

Triệu Hạo phấn khích ôm chầm lấy Thẩm Miên Miên, thậm chí còn bế cô lên và quay vài vòng:

“Em yêu, cảm ơn em.”

Nghe được hết chuyện, khóe miệng tôi nở nụ cười đầy mỉa mai.

Hãy cảm ơn Thẩm Miên Miên đi, Triệu Hạo.

Chẳng bao lâu nữa, anh sẽ muốn cảm ơn cả nhà cô tađấy.

------

Ngày hôm sau, Triệu Hạo lập tức đến tìm tôi để nói lời chia tay.

Bạn cùng phòng của anh ấy, nhắn tin báo rằng Triệu Hạo đã ra ngoài.

Tô Dạng lập tức cầm cọng hành lá đi lại gần tôi, muốn xoa vào mắt.

“Cậu không tin vào kỹ năng khóc của mình đấy à!” Tôi nổi giận.

Tô Dạng dỗ dành: “Dao Dao, mình biết cậu là trụ cột của đoàn kịch chúng ta. Nhưng vấn đề là Triệu Hạo anh ta quá ngu ngốc, mình sợ cậu nhìn mặt anh ta lại phì cười ra mất…”

Tôi càng giận hơn: “Như vậy chẳng phải khẳng định cậu không tin tôi!!”

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Khi chúng tôi đang cãi nhau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Tôi ra dấu tay im lặng rồi đi mở cửa, Triệu Hạo bước vào.

“Thẩm Dao.” Anh ta dùng biểu cảm buồn bã nhưng lại nói thẳng vào vấn đề chính: “Anh đến đây để chia tay với em.”

Tôi lập tức nhập vai, thể hiện vẻ mặt không thể tin nổi: “Gì cơ? Anh đang nói cái gì?”

Phía sau lưng, Tô Dạng và bạn cùng phòng của tôi cùng nhau lặng lẽ vỗ tay cho màn diễn xuất này.

“Anh đã suy nghĩ kỹ, cảm thấy chúng ta không hợp nhau.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tham-dao/5.html.]

Tôi cố gắng níu kéo: “Tại sao? Chúng ta thậm chí còn gặp mặt phụ huynh rồi mà…”

“Gia đình anh cũng cảm thấy chúng ta không hợp nhau….” Triệu Hạo thở dài nặng nề, đúng là kẻ tồi tệ mà vẫn muốn giữ chút mặt mũi làm bộ dáng thâm tình, ngay cả khi chia tay cũng không bao giờ để mình mang tiếng xấu: “Anh vẫn yêu em, Dao Dao, nhưng chúng ta e rằng không có tương lai, nếu không kết thúc bây giờ, sau này em sẽ càng đau khổ hơn, nên anh thà làm kẻác.”

Anh vốn đã là kẻ ác rồi, còn nói lắm lời thế.

Tôi lại cố gắng thuyết phục vài câu theo kịch bản, nhưng lòng dạ Triệu Hạo vẫn cứng rắn không thay đổi, tôi đành đau khổ đồng ý.

Tôi tưởng rằng Triệu Hạo sẽ đi ngay, nhưng anh ta lại nói: “Vậy thì, những thứ anh để lại chỗ em, anh sẽmang đi hết.”

Anh ta vừa cầm lấy sợi dây chuyền tôi để trên bàn, vừa hỏi: “Những đồ khác em để đâu rồi?”

---

Trời đất, tôi thật sự suýt nữa đã bật cười vì tức.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người gọi món quà mình tặng là "đồ tôi để ở chỗ em".

Tô Dạng thấy tôi sắp nổi cáu, lập tức lao đến nâng mặt tôi lên. Tay cô ấy vừa cầm hành lá, nước mắt tôi lập tức trào ra.

"Anh không muốn để lại cho em một chút kỷ niệm nào sao?"

Có lẽ vì thấy tôi khóc quá thảm thiết, Triệu Hạo có chút mềm lòng.

"Thôi, nếu đã thế thì e hãy giữ lại kỉ niệm này đi." Anh ta chọn một món trong số những món quà đã tặng, đặt vào tay tôi.

Tôi liếc nhìn, lại suýt nữa bật cười.

Đó là tấm thiệp Giáng sinh mà anh ta viết tặng tôi khi còn năm nhất đại học.

Những thứ giá trị đều bị lấy đi, chỉ còn lại “tác phẩm vô giá” của anh ta.

Tô Dạng thấy tôi sắp không nhịn được cười, liền vội vã lau mặt tôi lần nữa.

Thế là khi Triệu Hạo quay lại nhìn tôi, anh ta thấy cảnhtôi cầm tấm thiệp Giáng sinh của anh ta viết trên tay, nước mắt giàn giụa, không biết phải nói gì hơn.

Trong suy nghĩ của tên ngu ngốc đó hẳn đang muốn nói, người con gái này đã quá lụy tình anh ta.

Còn trong đầu tôi thì đang nghĩ, vì cái quái gì mà hành lá này lại cay tới vậy?

Loading...