Thám Hoa Là Nữ Giả Nam - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-23 18:11:26
Lượt xem: 4,513
Note: có vài tình tiết hơi ba chấm xíu, cả nhà mình thấy không phù hợp thì thông cảm lướt qua giúp Bút nhen, đừng nặng lời với em nghe mình.
...
Sau mười năm học hành gian khổ, cuối cùng ta cũng thi đậu Thám Hoa.
Hoàng đế ban hôn, ta buộc phải cưới nhị tiểu thư hung hãn của nhà thị lang làm vợ.
Nhưng ta là nữ nhân thì sao có thể cưới vợ được?
Tỷ tỷ bày cho ta một cách, bảo ta lúc gặp nhau thì t.h.o.á.t y trước mặt Đỗ tiểu thư, Đỗ tiểu thư biết được sự thật nhất định sẽ từ hôn.
Ở một nơi bí mật trong hoa viên, ta xấu hổ, ngượng nghịu cởi bỏ lớp xiêm y.
Nào ngờ, Đỗ tiểu thư lại chảy m á u mũi ngay tại chỗ: “Ôi trời ơi, huynh đệ, ngươi là nữ sao?”
1.
Kỳ thi kết thúc, ta xuất sắc đỗ Thám hoa, vui đến mức cười toét cả miệng.
Giữa đám nam nhi cao to, thân hình sáu thước tám tấc rưỡi của ta đặc biệt nổi bật.
Lão hoàng đế vung bút, nụ cười hiền từ hiện rõ trên khuôn mặt.
"Mạnh Khanh tính tình nhu hòa, trẫm ban hôn với nhị tiểu thư nhà Lại bộ thị lang, kết duyên phu thê, bách niên hảo hợp."
Rõ ràng nụ cười của ta đã dần chuyển sang gương mặt của lão hoàng đế.
Đỗ Hoài Vi với biệt hiệu ‘dạ xoa’ nổi danh khắp kinh thành, chỉ cần dùng mười nắm đ.ấ.m có thể đánh ngất một nam nhân trưởng thành.
Nghe đồn nàng dung mạo tựa Tây Thi, là một tuyệt sắc giai nhân hiếm có.
Bởi vì thân hình cao lớn, sức mạnh phi thường, đã từng dùng tay không đánh c.h.ế.t con hổ lớn trong núi, khiến con cháu quan lại không dám ngỏ lời cầu hôn.
Thấy con gái rượu đến tuổi đôi mươi vẫn chưa gả đi, Đỗ đại nhân chắc sốt ruột lắm, năm nay bày ra trò bắt rể trên bảng vàng.
Nhà người ta "bắt rể" chỉ là cách nói văn hoa vui đùa, còn nhà họ Đỗ thì đã nói là làm, thật sự ra tay!
Tháng trước, khi bảng vàng vừa dán, ta đang ngẩng đầu tìm tên mình thì bị tên gia đinh Đỗ gia túm lấy, hắn nói nhị tiểu thư nhà hắn vừa ý ta, nhất định phải ghi lại bát tự sinh thần xuống thì mới chịu buông.
Thầy xem tướng xem bát tự, nói ta và Đỗ tiểu thư kết hôn rất hợp, là trời đất tác thành.
Thật vớ vẩn, bát tự mà ta viết là của ông nội đã khuất nhiều năm.
Chuyện hôn sự đến tai hoàng đế, một đạo thánh chỉ ban hôn, chấm dứt ngày tháng tốt đẹp của ta.
Bước ra khỏi Kim Loan điện, tất cả tân khoa đều đắc ý, chỉ mình ta mặt mày ủ rũ.
Tân trạng nguyên và bảng nhãn trái phải đỡ lấy ta, cười đến đau cả ruột.
"Nhìn thân hình nhỏ bé của Mạnh huynh, e rằng không chịu nổi đâu."
"Ấy, nói vậy là sai rồi, Mạnh huynh thân hình mềm mại, vừa vặn xứng đôi với người cao lớn uy mãnh."
Ánh mắt mờ ám của trạng nguyên lang đảo quanh người ta đầy ý tứ.
Ta trừng mắt nhìn hắn.
Tên nhóc này lúc ở Quốc Tử giám đọc sách đã không an phận, thường hay nhìn ta bằng ánh mắt đầy tà ý.
Ta nhón chân phản bác, cố gắng cho bản thân trông như cao bảy thước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tham-hoa-la-nu-gia-nam/chuong-1.html.]
"Coi thường ai đấy, cao to như vậy sao Hoàng thượng không ban hôn cho hai người đi!"
Tuy nói vậy, nhưng về đến nhà ta lại nhào vào lòng đại tỷ khóc lóc kể lể.
"Cùng là phận nữ nhi, làm sao ta cưới Đỗ tiểu thư được?!"
Nội dung edit thuộc về Bút - page Anh Ba Chị Út, không được chôm truyện nhà Bút đi nơi khác, Bút báo Quan bắt đấy!!
2.
Gia cảnh nhà ta bình thường, phụ thân làm thư lại ở phủ nha, mẫu thân ở nhà sinh con dưỡng cái.
Sinh được bốn đứa, ba đứa đầu đều là nữ nhi, đứa nào cũng xinh đẹp như hoa.
Vất vả lắm mới sinh được con trai, lại là đứa ngốc.
Phụ thân ta dù sao cũng thi đậu tú tài, thấy vậy thì không được, con trai bảo bối của ông sao có thể sống nghèo khổ cả đời được?
Cho dù là dùng hạ sách nữ phẫn nam trang, bất kể là tỷ muội nào thi đậu công danh trước, thi đậu rồi thì để nhi tử đi làm quan thay.
Còn đệ đệ chỉ cần biết viết tên, dùng bút son phê duyệt là được rồi.
Làm quan, dễ như trở bàn tay.
Từ khi bước vào con đường học tập, ta học một hiểu mười, lấy danh nghĩa là Mạnh Tư Viễn thi cử hơn mười năm, kỳ thực ta tên là Mạnh Đệ Lai.
Nói đến đây, hoàng đế ban hôn cho Mạnh Tư Viễn, thì liên quan gì đến Mạnh Đệ Lai ta?
Ba tỷ muội chúng ta như xem kịch hay, mỗi người cầm một nắm hạt dưa, ngồi trên ghế đẩu cắn hạt dưa nhìn phụ mẫu đang lo lắng sốt vó.
Phụ thân ta gãi đầu cả đêm, vò tới vò lui mấy sợi tóc bạc thưa thớt.
"... Hôn sự này phải nhận."
Ông ấy chắp tay sau lưng đi qua đi lại, cái bụng tròn vo nhô ra phía trước, tỏ vẻ trầm tư suy nghĩ.
"Thiên kim nhà Thị lang là người như thế nào, chưa nói đến của hồi môn hậu hĩnh, sau này nhờ nhạc gia đại nhân đề bạt cho ta một chức quan, ông ấy nhất định sẽ giúp."
Nói xong quay đầu tìm mẫu thân: "Chi Lan, nàng thấy sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của mẫu thân ốm yếu xanh xao, giống như quả mướp đắng, vừa nói chuyện là hiện rõ vẻ mặt đắng chát.
"Lão gia, ngài nói chí phải."
Phụ mẫu xác minh lẫn nhau, chứng minh kế sách này khả thi.
Ta búng vỏ hạt dưa đứng dậy: "Người ta nhắm trúng là Thám hoa, đệ đệ thì trông chẳng khác gì con chim cút."
Phụ thân ta không vui, cầm lấy cây củi gõ vào đầu ta một cái.
"Người lớn nói chuyện, con nít đừng xen vào."
Ta nhún vai, buông tay: "Được, thánh chỉ sắp đến nhà, chẳng mấy chốc sẽ sắp xếp đến phủ thị lang xem mặt. Hai người cứ dẫn tứ đệ đi, xem nhị tiểu thư nhà người ta có vừa ý hay không."
Phụ thân ta lại không vui, lại gõ đầu ta một cái: "Con đi xem mặt, ngày thành hôn lại đổi đệ đệ con ra bái đường."
Treo đầu dê bán thịt chó, coi tội khi quân là trò đùa thật sao?
Tứ đệ ngốc nghếch đứng bên cạnh vỗ tay, nước miếng chảy ròng: "Mỹ nhân... mỹ nhân..."
Haizz, thiên kim nhà thị lang tuy hôn sự trắc trở, nhưng tội cũng không đến mức này.
Ta nhất định phải phá hỏng hôn sự này.