Thám Hoa Là Nữ Giả Nam - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-23 18:11:28
Lượt xem: 4,338
3.
Đại tỷ tìm ta thương lượng đối sách từ hôn, lời chưa kịp nói, nước mắt đã rơi lã chã.
"Đệ Lai, đáng lẽ muội mới là người làm quan, lấy vợ đẹp."
Ta: ???
Đây là lúc nói về vợ đẹp sao?
Bây giờ là lúc nghĩ xem nữ giả nam trang thi hộ, kháng chỉ từ hôn, đầu cả nhà chúng ta có đủ để chặt hay không.
Đột nhiên đại tỷ run lên, kinh mạch thông suốt: "Không được, nữ nhân sao có thể lấy nữ nhân. Lừa gạt người khác là tổn hại âm đức, sau này muội không sinh được con trai thì khổ."
Đại tỷ bị trả về nhà đã hai năm, nhà chồng chê nàng không biết đẻ.
Nguyện vọng lớn nhất của nàng là cả đời ta có thể sinh con trai, không bị trả về, không bị chế giễu.
Lúc này nhị tỷ đến, cười tủm tỉm tiếp lời: "Nói thật còn hơn là hủy hoại chuyện chung thân hỷ sự con gái nhà người ta."
Nhị tỷ gả cho người bán thịt heo, vừa nói vừa mở hai cái giò heo thơm phức ra, chia cho ta và đại tỷ gặm.
Mấy năm nay, bổng lộc của phụ thân phần lớn đều dùng để chữa bệnh cho tứ đệ, ta và đại tỷ ở nhà không được ăn thịt, may mà còn có nhị tỷ.
Thân hình mũm mĩm của nhị tỷ ngồi phịch xuống mép giường.
"Theo ta thấy, Đệ Lai cứ đi đi, rồi tìm cơ hội gặp riêng nàng ấy, cởi xiêm y ra, cho nàng ấy thấy rõ ràng."
Đại tỷ ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên: "Làm vậy chẳng phải là để lộ việc Đệ Lai thi hộ sao?"
Nhị tỷ cắn chặt răng: "Làm quan phải nghiệm thân, sớm muộn gì cũng lộ. Dù sao Đệ Lai cũng không làm được, vậy ai cũng đừng hòng có lợi, để phụ thân sống với giấc mộng làm quan của ông ấy đi!"
Quả nhiên là tỷ tỷ ngày ngày mổ lợn, có khí phách bất chấp sống chết.
Ta gặm xong giò heo, lau miệng: "Được, cứ làm theo lời nhị tỷ."
"Chỉ là..." Ta cúi đầu, trong lòng dâng lên một nỗi buồn tủi.
Nhiều năm bó n.g.ự.c cộng thêm việc không được ăn uống đầy đủ, với vóc dáng cằn cỗi của ta e rằng không đạt được hiệu quả chấn động như nhị tỷ nói.
Nội dung edit thuộc về Bút - page Anh Ba Chị Út, không được chôm truyện nhà Bút đi nơi khác, Bút báo Quan bắt đấy!!!
4.
Ba ngày sau lên đường đến phủ thị lang, ta cố tình mặc một chiếc yếm đỏ thẫm thêu uyên ương mới tinh.
Chủ yếu là lấy vải bù vào.
Vừa vào đến cửa sau đã nghe hạ nhân than thở, nhị tiểu thư lại đánh ai đó.
Đang ngạc nhiên không biết cái tát của mẫu dạ xoa này lợi hại đến mức nào, thì thấy một người hầu bị người ta dùng cáng khiêng ra.
Đầu sưng vù không nhìn nổi, trên mặt chỗ xanh chỗ tím, y phục bị xé thành từng mảnh.
Không giống bị người đánh, mà giống như gặp phải mãnh thú trong núi.
Ta thầm run sợ, nếu sau khi thành thân mới nói ra sự thật nhất định sẽ bị Đỗ tiểu thư đánh chết, chi bằng hôm nay nói rõ ràng cho xong.
Mang theo nỗi sợ, thất thiểu bước vào tiền sảnh, ta cung kính hành lễ với Đỗ đại nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tham-hoa-la-nu-gia-nam/chuong-2.html.]
Thấy ta ăn nói có vẻ khác lạ, ông ta vuốt râu hài lòng: "Phục Linh, gọi nhị tiểu thư ra đây."
Chẳng bao lâu sau, nhị tiểu thư Đỗ gia được nha hoàn vây quanh xuất hiện.
Tuy nửa mặt bị quạt che khuất, nhưng vẫn có thể nhìn ra lông mày thanh tú, đôi mắt như nước mùa thu.
Hai bên chào hỏi xong, Đỗ Hoài Vi cao hơn ta hẳn một cái đầu.
Ta ngước nhìn nàng nói chuyện, giống như đang nhìn một bé “gấu to” xinh đẹp.
Nàng nhìn ta hồi lâu, khẽ nhíu mày, mỉm cười: "Nhỏ nhỏ, cũng rất đáng yêu."
Ta: ???
Nàng ta đang nói gì vậy?! Thật muốn nhảy dựng lên đánh vào đầu nàng ta.
Không được, việc chính quan trọng hơn.
Phát huy tài ăn nói khéo léo của mình, ba lần bảy lượt dỗ dành Đỗ đại nhân mềm lòng, hẹn Đỗ Hoài Vi ra vườn thưởng hoa.
5.
Vườn nhà họ Đỗ rất rộng, bước chân của Đỗ Hoài Vi cũng vậy, hai bước của nàng bằng ba bước của ta.
Bước chân nọ nối tiếp bước chân kia, ta thật sự không đi nổi nữa, dừng lại chống gối thở dài.
"Chờ chút... ta đi không nổi nữa!"
Giọng nói kéo dài ra, giống như đang làm nũng với tỷ tỷ ở nhà.
Bỗng giật mình nhận ra điều không ổn, lập tức sải bước che giấu.
Đỗ Hoài Vi quay đầu lại mỉm cười, vác ta lên vai đi thẳng.
Ta... hơi sợ độ cao.
Sợ đến mức nấc liên tục, biết thế này trước khi ra ngoài đã không ăn thịt đầu heo của nhị tỷ rồi.
Vừa đánh vừa đ.ấ.m vào vai nàng ta, nhưng giọng nói lại run rẩy không tự chủ được.
"Tiểu thư, ta đường đường là nam nhi sáu thước tám tấc rưỡi, sao có thể để nàng khinh bạc như vậy?"
Nàng ta không nói gì, đi đến một hang đá thì đặt ta xuống.
Giây phút nàng ta hạ quạt xuống, ta sững sờ.
Sao cằm của vị tuyệt thế giai nhân này lại có một mảng xanh tím, trúng độc sao?
"Đỗ tiểu thư, nàng có sao không?"
Nàng ta thản nhiên ngồi xuống tảng đá, dang hai chân ra một cách thô lỗ.
"Không ổn lắm, vác ngươi đi một đường mệt c.h.ế.t ta rồi."
Giọng điệu khó chịu kia cũng giống như gấu, thật sự có chút đáng sợ.
Ta suýt chút nữa đã trợn trắng mắt, ai bảo nàng ta vác chứ, đúng là tự mình đa tình.
Đi đến chỗ khuất, ta cởi y phục, chuẩn bị "trình bày tâm ý".
Phía sau vang lên giọng nói trầm ấm: "Cởi y phục làm gì?"