THẨM THANH THƯ - 9
Cập nhật lúc: 2024-10-25 20:26:08
Lượt xem: 10,231
Khi Cảnh Vương bắt đầu cầu hôn với nhà họ Thẩm, ta đã cùng Hách Bác Dư lên đường đến Bắc Mạc.
Ta ngồi trong xe ngựa, còn Sở Phi Vận cưỡi ngựa bên cạnh, cố tình vung roi cạnh xe ta.
Sau đó, nàng thúc ngựa, sóng vai cùng Hách Bác Dư.
Ta nhắm mắt dưỡng thần, không thèm để ý đến những khiêu khích của nàng.
Một tháng sau, tuyết phủ trắng Bắc Mạc, chúng ta cũng đến được biên thành.
Ta ở trong phủ của Hách Bác Dư trong thành, còn Sở Phi Vận thì ngày ngày theo hắn ra vào quân doanh.
Trời giá rét, những căn lều tranh ngoài thành đổ sập, nhiều người ở các vùng xung quanh c.h.ế.t cóng.
Nhưng vì chiến sự bế tắc, không ai đứng ra xử lý.
Ta bắt đầu phát cháo trước cổng thành, dùng tiền của Hách Bác Dư xây lại nơi ở cho những người tị nạn.
Dần dần, tên ta lan truyền trong miệng dân chúng.
Sở Phi Vận phát hiện ra rằng ta đã âm thầm nắm giữ quyền kiểm soát tài chính từ Hách Bác Dư.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ánh mắt nàng nhìn ta càng thêm căm ghét.
Nhưng lúc này, nàng lại cố nén cơn giận, chưa tìm cách gây sự.
Ta cũng nhẫn nại chờ thời cơ.
Cho đến khi chiến tranh bùng nổ, một binh sĩ đột ngột tìm đến ta, hét lớn: "Phu nhân! Không hay rồi! Tướng quân và Sở phu nhân bị quân địch bao vây, trọng thương! Mau đến xem ngay!"
Ta chỉnh lại tay áo giấu ống tên, khoác áo choàng, mang theo cung lớn rồi ra ngoài cùng hắn.
Có lẽ hắn còn chưa biết, ta đã sớm quen thuộc mọi ngóc ngách nơi đây.
Khi hắn dẫn ta vào đường rẽ, ta lập tức rút tên b.ắ.n thẳng vào hắn.
Ta phi ngựa đến chiến trường, dùng toàn bộ kỹ năng học từ ông nội từ thuở nhỏ.
Ta ẩn nấp ở rìa nơi hai quân giao chiến, nhưng vẫn đủ gần để thấy rõ Hách Bác Dư.
Hắn đang bị vài tên lính bao vây, cách đó không xa, một tên địch đã giương cung chuẩn bị bắn.
Ngay lúc đó, Sở Phi Vận lao vào Hách Bác Dư.
Ta không chần chừ, kéo căng dây cung, tập trung toàn bộ sự chú ý.
"Vút——"
Hai mũi tên giao nhau giữa không trung, một mũi xuyên qua mũi còn lại, đ.â.m thẳng vào cổ kẻ tấn công.
Hách Bác Dư ngã xuống đất cùng với Sở Phi Vận.
Nhưng hắn lập tức quay đầu, nhìn về phía ta.
14
Trận chiến này vô cùng ác liệt, nhưng cuối cùng chúng ta đã giành được chiến thắng trong gang tấc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tham-thanh-thu/9.html.]
Hách Bác Dư bị thương, nhưng chưa kịp băng bó vết thương đã tháo bỏ áo giáp, bước vào doanh trướng.
Ta ngồi trên ghế thái sư, môi khẽ tái nhợt, toàn thân rã rời.
Vừa cố đứng dậy thì hắn bất ngờ kéo ta vào lòng.
Bàn tay hắn chạm vào lớp mồ hôi lạnh trên tay ta, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng vô cùng:
"Đừng sợ, Thanh Thư, nàng đã làm rất tốt. Là nàng đã cứu ta..."
Ta định đẩy hắn ra, nhưng lúc ấy, Sở Phi Vận từ bên ngoài bước vào.
Động tác của ta khựng lại, sự chống cự cũng theo đó mà ngừng lại.
Ánh mắt Sở Phi Vận tràn ngập thù hận, như thể muốn g.i.ế.c ta ngay tại chỗ.
Thấy Hách Bác Dư vẫn chưa buông ta ra, nàng cố nén cơn giận, rồi buộc tội:
"Phu quân, lần này cơ mật quân sự bị tiết lộ, khiến bao nhiêu tướng sĩ phải bỏ mạng. Vậy mà Thẩm Thanh Thư lại xuất hiện đúng lúc để cứu chàng. Chuyện này chẳng phải quá trùng hợp sao?"
Hách Bác Dư buông ta ra, quay lại nhìn nàng, nhưng không đáp lời.
Ta nhẹ giọng nói:
"Thưa tướng quân, hôm nay có một binh sĩ xông vào phủ, nói rằng chàng bị trọng thương và lừa ta ra ngoài. Ta thấy đường hắn dẫn đi có gì đó bất thường, nên tìm cơ hội ra tay, giờ hắn đã bị gia đinh bắt giữ, chờ tướng quân về thẩm vấn."
Sở Phi Vận vội vàng lớn tiếng:
"Ngươi chỉ là một nữ nhi yếu đuối, sao lại biết võ công? Ai mà biết được, có khi chính ngươi mới là kẻ chủ mưu!"
"Nếu phu quân tin ta, thì ta dám chắc—Thẩm Thanh Thư chính là gian tế!"
Hách Bác Dư bất ngờ quát lớn:
"Đủ rồi, không được nói bậy!"
Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Phi Vận, lần đầu tiên ánh mắt ấy mang theo sự thất vọng và lạnh lùng:
"Gia đình Thanh Thư vốn xuất thân từ thợ săn. Ông nội của nàng nổi tiếng dũng mãnh khắp nơi. Những kỹ năng b.ắ.n cung và cưỡi ngựa của nàng đều do ông tự tay truyền dạy."
Lời nói của Hách Bác Dư khiến Sở Phi Vận rùng mình.
Nàng không biết rằng ban đầu Hách Bác Dư vô cùng tin tưởng mình.
Nhưng lần này, nàng đã quá nóng vội, làm rạn nứt lòng tin của hắn.
Khi lòng tin đã xuất hiện vết nứt, tình cảm cũng không thể nào duy trì được nữa.
Hách Bác Dư quay sang nhìn ta, rồi cuối cùng đưa ra quyết định:
"Gian tế này, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Phi Vận, nàng hãy về thành trước."
Hách Bác Dư ở lại doanh trướng để băng bó vết thương.
Ta không muốn bị hắn để ý quá nhiều, bèn tìm cớ ra ngoài.
Trong lúc dạo quanh doanh trại, ta bất ngờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Ánh mắt ta sáng lên — là Lục Liễu.
Ta kinh ngạc nhìn Lục Liễu bước đến trước mặt.
Nàng mỉm cười, khẽ cúi người hành lễ:
"Tiểu thư mạnh khỏe, đại nhân lo lắng cho người, đặc biệt phái thuộc hạ đến để hỗ trợ."