Thần Tượng Của Tôi Là Mẹ Chồng - Chapter 1-2
Cập nhật lúc: 2024-08-09 21:07:34
Lượt xem: 414
Lần đầu tiên về nhà bạn trai, tôi mới nhận ra mẹ anh ấy thế mà lại là Chu Minh Châu.
Loại thuốc chống ung thư được cấp bằng sáng chế mà bà ấy sở hữu đã thành công tung ra thị trường ở nước ngoài. Công ty Minh Châu Pharmaceutical do bà ấy thành lập hiện có giá trị hàng chục tỷ đồng trên thị trường.
Bà ấy được biết đến là người chống ung thư đầu tiên trong cả nước, đã nhiều lần hạ giá thuốc chống ung thư.
Tóm lại, bà ấy là một huyền thoại.
Và là thần tượng của tôi.
Kể từ khi đọc tiểu sử của bà ấy vào năm thứ hai trung học, tôi đã quyết tâm trở thành một người như bà ấy.
Vì vậy, khi bước vào phòng tiệc tráng lệ và nhìn thấy nhân vật mà lúc trước tôi chỉ có thể thấy trên các phương tiện truyền thông đang tiến về phía mình, tôi đã run lên.
Không để ý đến bạn trai, tôi lao tới nắm tay bà Chu: "Cô thật là Chu Minh Châu ạ? Cháu chụp ảnh với cô được không?"
Vũ Khúc Đoạn Trường
Chắc là trông tôi buồn cười quá, bạn trai tôi đỡ trán, bà Chu nhìn tôi cười như không cười.
Lúc này bên tai tôi vang lên một tràng cười nhạo.
"Thật là một kẻ quê mùa, chưa hiểu sự đời."
Tôi ngước lên và thấy một người quen cũ, bạn cùng phòng của tôi, Giang Vãn, đang nhìn tôi với vẻ mặt cao quý và lạnh lùng.
Tôi chưa kịp hiểu tại sao cô ta lại xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của mẹ chồng tương lai của tôi thì cô ta đã nắm lấy cánh tay bà Chu một cách rất thân mật: “Dì ơi, cô ta chính là con hồ ly tinh mà con đã kể với dì, chính vì cô ta nên bây giờ anh Chung Vũ mới không quan tâm đến con."
Sau đó, cô ta còn vênh váo, ngạo mạn nhìn tôi: "Tôi là vị hôn thê được nhà họ Chung công nhận, một kẻ nghèo kiết hủ lậu như cô mà dám vọng tưởng gả vào nhà họ Chung, thật không biết ai đã cho cô cái dũng khí đó!”
“Hiện tại, tôi cho cô hai lựa chọn: hoặc là tự mình ra ngoài, hoặc là bị dì tôi mời ra ngoài?”
Ơ này, đây là tiết mục chiếm chồng hào môn à?
Tôi quay lại nhìn bạn trai Chung Vũ.
Chung Vũ cau mày, giọng nói như tiếng chuông lớn, vang vọng khắp phòng tiệc.
"Giang Vãn, cô bị bệnh à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/than-tuong-cua-toi-la-me-chong/chapter-1-2.html.]
"Tôi nhịn cô lâu lắm rồi nhé. Nếu cô cứ tiếp tục tung tin đồn về tôi, đừng tưởng tôi không dám đánh cô!"
Sắc mặt Giang Vãn thay đổi lớn, ánh mắt đột nhiên đỏ bừng, toàn thân biến thành một con thỏ trắng bị thương, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
"Anh Chung Vũ, sao anh có thể nói thế với em!”
"Chính anh nói anh muốn kết hôn với em..."
Chung Vũ tức giận: "Tôi nói với cô như vậy lúc nào?"
"Anh thật sự quên rồi sao? Lúc bảy tuổi, anh nói muốn lớn lên cưới em!"
Giang Vãn tự tin nói, Chung Vũ tức đến mặt đen như đáy nồi.
"Tôi không quên, tôi chưa bao giờ nói điều đó.”
"Lúc đó tôi cùng cô chơi trò gia đình, vì tôi không chịu nói những lời này nên cô đã khóc đến nước mũi lau đầy người tôi, ghê tởm c.h.ế.t đi được.”
"Tôi cũng đã nói với cô, đầu óc tôi không có bệnh, lớn lên sao tôi có thể sẽ cưới một con sên như cô chứ. Cô quên rồi à?"
Vốn dĩ cả đại sảnh yến hội đều nín thở ngưng thanh vì muốn nghe bí mật hào môn, cuối cùng vẫn có người không nhịn nổi mà cười thành tiếng.
Đôi mắt của Giang Thỏ Trắng càng đỏ hơn, cô ta nắm lấy tay bà Chu như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
"Dì ơi, dì nhìn anh ấy mà xem, anh ấy còn bắt nạt con vì một người phụ nữ xấu tính, dì phải thay con làm chủ!"
"Dì nhìn bộ dạng không xứng đáng của cô ta đi, rõ ràng là biết tới tham gia tiệc sinh nhật của dì nhưng cô ta lại cố tình ăn mặc xuề xòa, đến cả quà tặng cũng không chuẩn bị, đi người không tới, thật sự khiến người ta cười đến rụng răng.”
“Không nói đến chuyện cô ta nghèo, mấu chốt là nhân phẩm cô ta còn không tốt, suốt ngày dây dưa không rõ với một đám con trai ở rường học, không kiềm chế chút nào.”
"Người phụ nữ như vậy sao có thể xứng đáng làm con dâu của dì được!"
Giang Thỏ Trắng nhìn tôi đầy khiêu khích, trong ánh mắt ngập tràn ý muốn trả thù.
Tôi chợt nhớ ra cách đây không lâu, cô ta từng chỉ thẳng vào tôi và bảo tôi đợi.
"Không tự nhìn xem bản thân có thân phận gì mà dám tranh đoạt bạn trai với tôi, chúng ta cứ chờ xem!"
Vậy nên, đây là chiêu cuối của cô ta à?