Thần Tượng Của Tôi Là Mẹ Chồng - Chapter 3
Cập nhật lúc: 2024-08-09 21:07:55
Lượt xem: 2,716
Mối thù giữa tôi và Giang Vãn bắt nguồn ngày đầu tiên tôi đến đại học khai giảng năm thứ nhất.
Cô ta là người cuối cùng đến ký túc xá.
Mang đôi giày cao gót nhọn mũi nhọn của PRADA, mặc váy liền áo Givenchy, mang túi da nhỏ dây chuyền bạc Chanel, kính râm Ray-Ban vén lên tận đỉnh tóc, cô toát lên khí chất giàu có.
Vốn dĩ cô ta có tiền, không liên quan gì đến chúng tôi, cô ta chỉ là người qua đường mà thôi.
Nhưng vừa vào cửa, không đợi chúng tôi tự giới thiệu, cô ta đã cau mày với đôi lông mày quý phái của mình.
"Tôi khác với các người. Đây là lần đầu tiên tôi sống ở ký túc xá, tôi sợ không quen nên nhờ quản gia giúp tôi lập ra mười quy tắc cho ký túc xá. Mọi người xem một chút và nhất định phải tuân thủ nhé."
Sau đó, mỗi người chúng tôi được phát một tờ giấy.
Khi tôi nhìn thấy nó, thiếu chút nữa bật cười vì tức giận.
Đây không phải là mười quy tắc của ký túc xá. Đây chỉ đơn giản là "mười quy tắc về cách phục vụ Công chúa Điện hạ."
Cái gì mà "Để đảm bảo cho Giang Vãn được nghỉ ngơi, mỗi đêm sau khi Giang Vãn đi ngủ, ký túc xá phải tắt đèn ngay lập tức và bước vào một môi trường yên tĩnh."
"Giang Vãn được ưu tiên sử dụng phòng tắm trong phòng ký túc xá, trước khi Giang Vãn rửa mặt xong, không ai được phép sử dụng nó.”
Tương tự như thế…
Càng buồn cười hơn chính là có một một điều khoản bổ sung ở cuối cùng: Giang Vãn sẵn sàng bồi thường 100 nhân dân tệ mỗi người mỗi tháng để duy trì ưu tiên của mình.
"Tôi biết mọi người đều là sinh viên nghèo nên tôi đã đặc biệt chuẩn bị một khoản trợ cấp 100 nhân dân tệ mỗi người mỗi tháng cho mọi người, có thể ở cùng phòng với tôi, xem như các người may mắn.
Cái mùi bệnh công chúa này khiến tôi bịt mũi ngay lập tức.
“Cô uống bao nhiêu lạng đậu phộng để trở nên như thế này vậy?”
“100 nhân dân tệ làm sao có thể xứng đáng với địa vị cao quý của công chúa điện hạ? Không bằng thế này đi, công chúa điện hạ cho mỗi người 10.000 nhân dân tệ mỗi tháng, chúng tôi cùng nhau có thể chuyển ra ngoài, để cho ngài một mình ở đây, ngài có thể thuê một bảo mẫu để cung cấp các dịch vụ cá nhân 24 giờ luôn cũng không vấn đề gì.”
"Mọi người nghĩ sao?"
Tôi quay sang hai người bạn cùng phòng còn lại và đương nhiên nhận được sự ủng hộ hoàn toàn của họ.
Một người trong số họ còn nói rằng nếu được cho thêm 10.000 nhân dân tệ, cô ta có thể trở thành bảo mẫu luôn.
Sắc Giang Vãn đại biến: "Các người nghèo đến điên rồi à? Mỗi tháng 10.000 tệ, sao các người không đi ăn cướp luôn đi."
Tôi khịt mũi: "Cái này không phải tôi vì cô mà suy nghĩ sao? Công chúa 300 tệ mỗi tháng sao có thể so sánh được với công chúa tôn quý 30.000 tệ mỗi tháng?”
"Nếu không trả được giá thì cứ đợi ở đó đi, giả làm công chúa trước mặt ai chứ!"
Đây là lần đầu tiên tôi giao thủ với cô ta và cô ta bị đánh bại hoàn toàn.
Ban đầu tôi nghĩ cô ta chỉ hơi kiêu ngạo một chút thôi, nhưng những gì xảy ra tiếp theo quả thực làm đảo lộn tam quan của tôi.
Ngày hôm sau, cô ta yêu cầu mọi người trong nhóm lớp quyên góp 1.000 nhân dân tệ để mua quà Ngày Nhà giáo cho các giáo viên trong khoa.
Lớp chúng tôi có 30 người, góp vốn 30.000 nhân dân tệ. Cô ta muốn mua quà hay hối lộ trực tiếp vậy?
Cũng may không có mấy người phản hồi trong nhóm.
Không ngờ cô ta lại đến từng nhà để lấy tiền, thậm chí còn bắt cóc đạo đức người khác.
Khi tôi chuẩn bị ngủ liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Bạn cùng phòng A cúi đầu, nói như muỗi rằng mình không có tiền.
Giang Vãn cười lớn như vai ác nữ phản diện: "Giờ là cái thời đại nào rồi? Sao lại có người đến 1.000 nhân dân tệ cũng không lấy ra được chứ."
"Cậu không muốn mua quà cho giáo viên thì cứ nói thẳng.”
"Cậu phải suy nghĩ kỹ cho nhé, đến lúc đó chúng tôi trao quà, chỉ thiếu tên của cậu thì trông sẽ không đẹp đâu."
"Đây là hoạt động tập thể, cậu phải có một chút cảm giác vinh dự tập thể chứ.”
Tôi không nhìn nổi nữa, trực tiếp chặn đứng cô ta.
“Cô muốn vinh dự tập thể như vậy thì còn góp vốn làm gì, sao không đưa tự mình đóng luôn 30.000 tệ đi. Đây là lúc cô thể hiện giá trị của cô đấy.”
"Dù sao thì tôi cũng là người nghèo, không đủ tiền mua. Cô giàu như vậy, sao không trả cho tôi đi. Sau này tôi sẽ giải thích lần lượt với các thầy cô rằng tôi quý mến họ nhưng tôi không có tiền nên Giang Vãn đóng hộ, ai có tiền thì cho tiền, còn ai có tình thì cho tình. Chắc chắn các thầy cô chúng ta sẽ cảm động đến c.h.ế.t mất!"
Giang Vãn phát hỏa: "Dựa vào cái gì mà tôi phải đóng cho cô?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/than-tuong-cua-toi-la-me-chong/chapter-3.html.]
Tôi trả lời một cách tự nhiên: “Thì đó, cô có cảm giác vinh dự tập thể cao hơn tôi.”
Có tôi dẫn đầu, những sinh viên chưa nộp tiền đều nói rằng họ cũng nghèo, hữu tâm vô lực, mong Giang Vãn, người có năng lực hơn hỗ trợ. Mọi người sẽ luôn ghi nhớ những đóng góp của cô ta cho tập thể.
Cuối cùng, vấn đề gây quỹ đã thất bại.
Cũng không biết có phải Giang Vãn đã lén mua một món quà cho thầy cô hay không, bởi vì không lâu sau, cô ta được chỉ định làm lớp trưởng của chúng tôi.
Vũ Khúc Đoạn Trường
Sau khi khoác thêm áo choàng, cái đuôi của Giang Vãn càng vểnh lên trời.
Lần này cô ta không dùng mười điều nội quy nữa mà trực tiếp đặt ra những nội quy sắt thép cho ký túc xá.
Sau mười giờ phải tắt đèn, không được gây ồn ào trong ký túc xá, không được gọi điện thoại trong ký túc xá... Vi phạm sẽ bị trừ điểm.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, có một số người không quản không được."
Khi nói điều này, cô ta ngẩng cao đầu, có lẽ đang cho rằng mình là kẻ độc tài của ký túc xá.
Đáng tiếc, không ai chú ý đến cô ta.
Chân trước cô ta trừ điểm của chúng tôi, chân sau chúng tôi liền báo cáo cô ta với nhà trường.
Điều nực cười hơn nữa là cô ta còn cáo trạng trước, đến tìm cố vấn khóc lóc kể lể rằng chúng tôi đang nhắm vào cô ta, không hợp tác với công việc của cô ta.
Ngay sau đó, cố vấn đã đến tìm chúng tôi nói chuyện, yêu cầu chúng tôi chú ý đoàn kết, thân thiện với các bạn trong lớp.
"Đừng xa lánh người khác chỉ vì họ ưu tú và có gia thế xuất sắc.”
"Người trẻ nên có tầm nhìn dài hạn hơn và đừng quá bận tâm đến những lợi ích và mất mát nhất thời. Bạn học Giang Vãn xuất thân danh môn, tạo quan hệ tốt với bạn ấy chỉ có lợi cho các em thôi.”
Chỉ kém chút nữa là trực tiếp nói thẳng chúng tôi cần phải lấy lòng Giang Vãn.
Thật tiếc vì từ nhỏ tôi đã là người ngay thẳng nên chỉ đáp lại: "Xin lỗi, cha mẹ cho chúng em đưa đến trường để học chứ không phải để phục vụ người khác."
"Nếu giáo viên cho rằng chúng em không có khả năng làm bạn cùng phòng của Giang Vãn, tại sao không bảo cậu ta đổi chúng em đi?"
Cố vấn tức muốn hộc máu, nói rằng chúng tôi là bùn nhão không trét được tường, tương lai đừng hối hận.
Bây giờ có vẻ như cố vấn đã biết mối quan hệ của Giang Vãn với nhà họ Chu từ lâu nên mới liên tục quỳ xuống ‘liếm’ cô ta.
Kể từ đó, Giang Vãn rất ghét tôi, cũng rất hận tôi.
Quan điểm bất đồng, vốn dĩ chúng tôi nước sông không phạm nước giếng.
Cho đến khi tôi nói về Chung Vũ, bạn trai của tôi.
Chung Vũ và tôi gặp nhau tại một cuộc thi tranh luận ngoài khuôn viên trường.
Tôi là thành viên đội bảo vệ đầu tiên của trường chúng tôi, và anh ấy là thành viên đội bảo vệ đầu tiên của trường bên cạnh chúng tôi.
Chúng tôi không hề quen biết nhau trước khi thi đấu. Mặc dù anh ấy đã thua tôi trong trận chung kết nhưng đêm đó anh ấy đã tỏ tình với tôi.
Hơn nữa, anh ấy còn lo lắng tôi sẽ bỏ trốn, nóng lòng muốn công khai thân phận và chiêu đãi những người xung quanh tôi một bữa tối.
Ban đầu những người xung quanh anh ta không bao gồm Giang Vãn, nhưng Giang Vãn muốn nhìn xem tôi, một con quỷ nghèo rớt, có thể tìm được loại bạn trai tội nghiệp nào, nên cô ta liền mặt dày đi theo tôi.
Sau khi nhìn thấy Chung Vũ, vẻ mặt của cô ta lập tức thay đổi, lớn tiếng chất vất: "Anh Chung Vũ, sao anh có thể làm điều này với em!"
Một nhóm chúng tôi nhìn nhau.
Giang Vãn lớn tiếng tố cáo tôi là tiểu tam, dặn Chung Vũ cẩn thận với ả trà xanh là tôi.
“Anh xuất thân từ một gia đình quyền quý, không biết rằng trên đời có những người phụ nữ ghê tởm như cô ta. Những người như cô ta xuất thân hạ tiện, chỉ chuyên dụ dỗ đàn ông để thay đổi vận mệnh. Họ rất thủ đoạn, không phải kiểu con gái trong sáng như bên ngoài vẫn thấy đâu.”
“Loại người này em biết rõ hơn anh, cô ta ghen tị với em nên cố tình tiếp cận anh để dụ dỗ anh. Anh đừng mắc mưu cô ta.”
Cô ta khóc sướt mướt, nói một tràng dài nhưng Chung Vũ chỉ cho cô ta một từ:
“Lăn!”
Sau này, Chung Vũ giải thích với tôi: "Cô ta là con gái do dì hai của anh mang đến, trên danh nghĩa là em họ của anh. Từ nhỏ đã điên điên khùng khùng, đừng để ý đến cô ta."
Tôi tin tưởng Chung Vũ, dù sao thì thoạt nhìn, tinh thần Giang Vãn quả thực không bình thường.
Đêm đó, vì Giang Vãn rời đi nên mọi người đều có một khoảng thời gian vui vẻ.
Trở lại ký túc xá, Giang Vãn ác độc yêu cầu tôi đợi.
Sau đó, tôi liền đợi đến ngày hôm nay.