Thần Tượng Của Tôi Là Mẹ Chồng - Chapter 7
Cập nhật lúc: 2024-08-09 22:02:49
Lượt xem: 2,326
Khi Chung Vũ đến, cảnh sát đã tìm hiểu xong tình huống của tôi.
Ngay khi vừa định rời khỏi cổng ký túc xá và đến đồn cảnh sát để lấy lời khai, Giang Vãn đã vội vã quay lại ký túc xá.
Không cần phải nói, cô ta đến để xem diễn.
Sau khi nhìn thấy tôi, quả nhiên cô ta tràn đầy đắc ý: "Lăng Tiêu Tiêu, sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Ồ, tôi quên mất, người xấu thì làm sao mặt đẹp được. Ơ? Tại sao cảnh sát đều ở đây? Hóa ra xấu xí như vậy là phạm pháp à?”
Giang Vãn thật kiêu ngạo.
Tôi không thể tha cho cô ta được!
Nhưng tôi chưa kịp mở miệng thì Chung Vũ đã lao tới chỗ Giang Vãn:
Vũ Khúc Đoạn Trường
"Giang Vãn, cô ở sau lưng làm điều đáng xấu hổ như vậy mà vẫn có can đảm đến khoe khoang trước mặt Tiêu Tiêu à? Lúc trước tôi niệm tình cô là con gái của cậu hai nên không so đo với cô, nhưng cô lại bắt nạt Tiêu Tiêu hết lần này đến lần khác, lần này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cô!”
Giang Vãn ra vẻ ủy khuất nhìn chằm chằm Chung Vũ: "Anh Tiểu Vũ, chẳng lẽ anh lại bị mê hoặc bởi người phụ nữ không biết giữ mình này à? Anh không thấy trên mạng khắp nơi đều có tin tức về cô ta… cô ta ngủ với người khác và được trả tiền sao? Chúng ta là người một nhà, em coi anh như gia đình của mình nên mới không nhịn được nhắc nhở anh, Lăng Tiêu Tiêu không ngây thơ như bề ngoài…"
Vừa nói, Giang Vãn vừa liếc nhìn hai cảnh sát.
"Anh cảnh sát, anh phải điều tra nghiêm khắc người phụ nữ này Lăng Tiêu Tiêu. Chung gia chúng tôi không phải là gia đình bình dân, cho nên cô ta mới bám không buông anh trai tôi. Tục ngữ có câu, không có lửa thì làm sao có khói. Phiền các vị lột bộ mặt hồ ly của cô ta ra.”
Đúng là người xấu thì hay tác oai tác quái. Vừa rồi nhịn một bụng lời muốn đối chất với cô ta nhưng bị Chung Vũ chiếm mất, nhưng lần này tôi phải mắng cho đã mới được!
Nhưng tôi chưa kịp mở miệng thì người cảnh sát cao hơn đã đứng dậy.
"Vị tiểu thư này, tôi đã nghe cuộc trò chuyện của mọi người, muốn cẩn thận đối chiếu một chút. Cô vừa nói rằng Chung gia của cô không phải là một gia đình bình thường, vậy xin hỏi, cô tên là gì?"
Tôi cười xòa một tiếng.
Người cảnh sát cao lớn này đã cướp hết lời thoại của tôi.
"Tôi, tôi là Chung Vãn." Giang Vãn này thực sự đã nói dối không chút do dự, thậm chí còn không biết họ của mình là gì?
"Ồ, cô Chung Vãn, vui lòng cho tôi xem giấy tờ tùy thân của cô." Người cảnh sát mỉm cười hiền lành.
"Tôi, tôi không mang theo." Giang Vãn tiếp tục nói dối.
"Không mang theo cũng không sao. Vui lòng báo số CMND của cô và hệ thống của chúng tôi có thể kiểm tra." Anh cảnh sát vẫn hiền lành như vậy.
Bây giờ mọi người có mặt đều không khỏi bật cười.
Sau khi Giang Vãn miễn cưỡng báo số CMND của mình, viên cảnh sát cẩn thận nhập nó vào hệ thống, cuối cùng nói với Giang Vãn: "Tiểu thư, tên trên chứng minh thư của cô là Giang Vãn, và họ của cô không phải là Chung. Lần sau đừng tùy ý đánh lừa cảnh sát. Giả sử chúng tôi cần sự hợp tác của cô trong việc xử lý vụ án, sự lừa dối của cô sẽ ảnh hưởng đến tiến trình công lý và sẽ có tác động rất xấu đến cô. Hiện tại, phiền cô nói lời xin lỗi."
Giang Vãn ngạnh cổ, thấp giọng lẩm bẩm gì đó, ý đồ muốn nói cho xong.
Anh cảnh sát vẫn giữ vẻ hiền lành nhưng không chịu bỏ qua: "Nói to hơn chút, tôi không nghe thấy."
Lúc này Giang Vãn mới phun ra một lời xin lỗi rồi quay người định lẻn đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/than-tuong-cua-toi-la-me-chong/chapter-7.html.]
Một cảnh sát khác lập tức đưa tay ngăn cản cô: "Đừng vội rời đi. Tôi nghe nói cô đến từ ký túc xá của Lăng Tiêu Tiêu và cũng là nghi phạm trong vụ án của chúng tôi, vui lòng cùng đến đồn cảnh sát một chuyến.
Cứ như vậy, chúng tôi đã cùng nhau đến đồn cảnh sát.
Tại đồn cảnh sát, Giang Vãn không chịu thừa nhận mình là người chủ mưu đằng sau hậu trường và nhất quyết gọi điện cho Thỏ Trắng Già.
Không ngờ theo sau Thỏ Trắng Già lại là cha Chung.
Sau khi Chung Vũ nhìn thấy cha Chung, sắc mặt đặc biệt tệ, nhưng cha Chung đã đi thẳng đến chỗ Chung Vũ và chất vấn tại sao anh luôn làm lớn chuyện: "Ngay cả em gái của mình cũng không thể bảo vệ được?!"
Nghe cha Chung nói đến đây, Chung Vũ hoàn toàn bùng nổ: "Chung Nguyên Thái! Ông còn biết con ruột của mình là ai không? Giang Vãn không phải là em gái tôi, càng không phải con gái ruột của cậu hai. Bây giờ cậu hai đã không còn nữa, ông đây là muốn nhận Giang Vãn làm con gái hả? Nếu ông muốn đứng ra bảo vệ cô ta thì đừng trách tôi không nhận ông là cha!”
Lời Chung Vũ còn chưa dứt, sắc mặt cha Chung đã thay đổi:
“Tiểu Vũ, từ khi nào mà con lại trở nên độc đoán như mẹ con vậy hả? Bây giờ cậu hai của con đã mất, cha đương nhiên phải bảo vệ vợ và con gái của hắn, cho dù con là con trai của cha, con cũng không thể vì một người ngoài mà ép Giang Vãn thừa nhận việc con bé không làm.”
Nếu không phải cuối cùng Chung Vũ bị cảnh sát kéo lại, tôi thực sự nghi ngờ rằng anh ấy sẽ tổ chức một cuộc ẩu đả ở đồn cảnh sát.
Sau một loạt cuộc điều tra, cảnh sát mạng đã tìm ra địa chỉ IP của người đăng tải tin đồn và nhanh chóng tìm ra người đó.
Người đăng là một nam thanh niên, khi bị bắt, anh ta đang ở bệnh viện.
Người tung tin đồn đã thú nhận những gì mình đã làm nhưng từ chối thừa nhận có người đứng sau việc này.
Anh ấy nói đã ghét tôi từ lâu nên muốn tung tin đồn để hủy hoại danh tiếng của tôi.
Về lý do tại sao anh ấy không thích tôi, anh ra bịa ra chuyện tôi coi thường người nghèo, có lần gặp anh ấy trên phố và gọi anh ấy là tên nghèo hèn.
Mặc dù mọi người đều biết anh ta nói dối nhưng anh ta nhất quyết cho rằng anh ta đang hủy hoại danh tiếng của tôi vì đó là mối hận thù cá nhân.
Cảnh sát đã kiểm tra tài khoản của anh ta và phát hiện ra rằng gần đây không có khoản chuyển tiền quy mô lớn nào và không tìm thấy bằng chứng tài chính nào.
Không có bằng chứng, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để anh ta đi, và Giang Vãn đã được thả vào đêm đó.
Sau khi rời đồn cảnh sát, cô ta nhảy nhót khắp nơi và liên tục dùng ánh mắt khiêu khích tôi.
Thỏ Trắng Già cao tay hơn cô ta nhiều, bà ta bật khóc tại chỗ và nói: "Lăng Tiêu Tiêu muốn dùng vũ lực để đàn áp mọi thứ và bắt nạt mẹ con quả phụ chúng tôi. May mắn các đồng chí cảnh sát đã điều tra rõ và trả lại trong sạch cho chúng tôi.”
Người cảnh sát hộ tống mọi người ra ngoài không thể chịu đựng được nữa, anh ta vỗ vai Chung Vũ và tôi: “Cóc không cắn, chúng đáp người.” (Ý nói khiến người ta phát ốm)
Cha Chung có vẻ rất quan tâm tới Thỏ Trắng Già và Giang Vãn. Chốc lát lại thấy ông ấy đưa khăn giấy cho Thỏ Trắng Già, chốc lát lại ôm vai Giang Vãn.
Đối với những người không biết, khả năng thực sự nghĩ rằng ba người họ là một gia đình.
Chung Vũ trợn mắt tức giận và liên tục nói với tôi rằng anh ấy không ngờ rằng cha mình sẽ trở thành loại người mà ngay cả anh ấy cũng không dám nhận, anh ấy nhất định sẽ tìm cách khác để bắt được sơ hở của Giang Vãn và cho tôi một công đạo.
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y Chung Vũ: "Chuyện này, em sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Anh yên tâm, em có biện pháp."
Chung Vũ nhìn tôi với vẻ khó tin, trong ánh mắt đầy dấu chấm hỏi.
Ôi trời, thật là một đồ ngốc dễ thương, yêu quá đi!