Thần Tượng Của Tôi Là Mẹ Chồng - Chapter 8
Cập nhật lúc: 2024-08-09 22:03:04
Lượt xem: 1,869
Sau sự việc này, hầu như mọi người trong trường đều biết mẹ chồng tương lai của tôi chính là Chu Minh Châu.
Có người hâm mộ tôi, cũng có những người muốn xem những trò cười của tôi.
Ví dụ, Giang Vãn bắt đầu không tiếc công sức nói xấu sau lưng tôi mỗi ngày.
Vốn dĩ cô ta trốn sau lưng tôi và nói xấu như một con chuột, tôi không nghe thấy, cũng lười để ý đến cô ta.
Cho đến một ngày trong lớp học lớn, tôi đi ngang qua cô ta, nghe rõ ràng cô ta hừ lạnh: "Thần khí cái rắm. Đúng là Chung gia sẽ cưới cô ta vào cửa nhưng cũng chỉ coi như một món đồ chơi mà thôi.”
Tôi dừng lại, mỉm cười hỏi cô ta: "Cô đang nói về ai vậy?"
Có lẽ cô ta không ngờ rằng tôi sẽ bất ngờ làm khó dễ như vậy, dễ thấy cô ta đã sửng sốt một chút.
Nhưng cô ta kiêu ngạo thành quen rồi, lúc này ở trước mặt bao nhiều người, khiến cô ta phủ nhận rằng cô ta nói xấu tôi thì không có khả năng, vậy nên cô ta khiêu khích nhìn tôi: “Nói cô đấy, thì làm sao?”
Vũ Khúc Đoạn Trường
Ha, đây chính là điều tôi đang chờ đợi.
Giang Vãn không biết rằng tôi thường nhìn văn văn tĩnh tĩnh, nhưng ở trường trung học, tôi là một người tàn nhẫn, còn đánh bạn cùng bàn đến không ngóc đầu lên nổi.
Mà bạn cùng bàn của tôi là con trai.
Lý do là tên ngốc đó đã abc với một cô gái trong lớp chúng tôi, còn đi khắp nơi tung tin rằng chỉ chơi bời với cô ấy.
"Làm thì tôi chơi, không làm thì không chơi."
Sau đó, cô gái nhảy khỏi sân thượng trước mặt tôi.
Lại sau đó, tôi đánh tên ngốc đó đến nỗi ngay cả bố mẹ hắn cũng không nhận ra.
Vì lý do này, tôi đã chuyển trường vào năm cuối trung học.
Bố tôi đã viết cho tôi dòng chữ "Hãy ngừng vội vàng và kiên nhẫn" và treo nó trong phòng ngủ của tôi để tôi phải tĩnh tâm lại.
Nhưng nây giờ tôi chỉ cảm thấy mình tĩnh tâm chưa đủ.
Lẽ ra tôi nên hành động sớm hơn, thật quá nể mặt cô ta rồi.
Tôi trực tiếp kéo tóc Giang Vãn, nhấc cô ta lên khỏi ghế rồi xoay trái phải, nhìn cô ta quay tròn và bay khỏi ghế như một con chim.
Tôi đạp một chân vào xương sườn cô ta, khom lưng cúi xuống sát mặt cô ta.
“Cô có biết tại sao tôi lại nhẫn nại với cô hết lần này đến lần khác không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/than-tuong-cua-toi-la-me-chong/chapter-8.html.]
“Bởi vì cô là nữ.”
“Tôi thấy bà mẹ tiểu tam của cô hình như cũng không cho cô học hành tử tế, khó trách cô lớn lên lệch lạc như vậy.”
“Nhưng cô thật sự quá kinh tởm, tôi không hiểu tại sao một cô gái ngoan như vậy lại có thể có cái miệng xấu như thế.”
“Lần sau nếu tôi còn nghe thấy cô nói những lời bẩn thỉu như vậy bằng cái miệng này, tôi sẽ bẻ gãy mấy cái xương sườn của cô, tôi nói được làm được.”
Giang Vãn kinh hoàng nhìn tôi: "Tôi muốn gọi cảnh sát, tôi sẽ tống cô vào tù."
"Cô báo đi." Tôi dù bận vẫn nhàn nhã nhìn cô ta, “Vừa lúc tôi dạy cô thế nào làm người.”
Kế quả của gọi cảnh sát chính là, bố mẹ tôi đã đưa đội pháp lý của gia đình tôi đến đồn cảnh sát để giáo dục luật cho Giang Vãn.
Luật sư của tôi đã khí phách nói với Giang Vãn rằng cô ta có thể buộc tôi phải chịu trách nhiệm.
Nhưng họ cũng sẽ buộc Giang Vãn phải chịu trách nhiệm vì đã tung tin đồn, phỉ báng và vu khống ác ý cho tôi.
Giang Vãn rất sốc khi phát hiện ra rằng mỗi lần tung tin đồn và vu khống tôi đều để lại bằng chứng.
Bởi vì những tên côn đồ vây quanh cô ta đã trở thành nhân chứng cho lời vu khống ác ý của cô ta đối với tôi.
Mà tôi, vì bị cô ta vu khống ác ý trong một thời gian dài nên tinh thần suy nhược, thậm chí có xu hướng trầm cảm, điều này đã được chứng minh bằng hồ sơ chẩn đoán của bệnh viện.
Trong trường hợp này, hai cái tát tôi tát vào Giang Vãn còn không tạo nên vết thương nhẹ, về tình về lý với pháp luật đều không có vấn đều gì.
Giang Vãn bị cảnh tượng trước mắt làm cho trở tay không kịp. Đầu óc đơn giản của cô ta không thể tưởng tượng được tôi đã tạo ra một cái lưới lớn như thế nào để săn cô ta.
Cô ta luôn cố gắng dùng năng lực của đồng tiền để trấn áp tôi, nhưng cô ta không hề biết rằng xét về năng lực, cô ta không xứng xách giày cho tôi.
Lúc trước tôi mặc kệ cô ta nhảy nhót lung tung chỉ vì nghĩ cô ta đáng thương thôi.
Giang Vãn nhìn tôi với ánh mắt có thể gọi là oán độc: "Cho nên, nhà cô vốn giàu có phải không?"
Tôi kinh ngạc nhìn cô ta, không hiểu sao đến bây giờ điều khiến cô ta rối rắm lại là chuyện này?
"Dựa vào cái gì mà cô muốn cái gì liền có cái đó?”
"Tôi không phục!"
Tôi mẹ nó quản cô phục hay không làm gì.
Tôi chán ghét nhìn Giang Vãn: "Tôi chỉ nhắc nhở cô sau này tránh xa tôi ra, bởi vì tôi thực sự đánh sẽ đánh cô đấy."
"Lần sau cô gây rắc rối, tôi sẽ đánh đến mức mẹ cô cũng không nhận ra cô luôn.”