Thanh Châu Ký - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-09-29 13:30:12
Lượt xem: 5,468
Dưới ánh trăng, ta thấy hắn cúi đầu im lặng, cho đến khi một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay ta.
Ta không giỏi băng bó, chỉ loay hoay rồi cột lại thành một nút rối.
Trước khi rời đi, ta nghĩ một lát rồi nói:
"Giang Châu, dù ông ta đã ra đi, nhưng chúng ta vẫn sẽ nhớ đến ông ấy. Được bảo vệ là một điều hạnh phúc. Vì thế, đừng tự trách mình. Lần sau nếu bị thương, hãy nói ra, vì những người xung quanh ngươi đều rất lo lắng cho ngươi."
Đêm đó, vào mùa đông như mọi năm, ta lẽ ra phải chìm vào giấc ngủ sớm, nhưng dạo gần đây, ta không sao ngủ được, thường nằm trên giường mà suy nghĩ m.ô.n.g lung.
Trong đầu ta cứ nghĩ về Lý Như Phong.
Có lẽ, việc để tâm đến một người là như vậy, không dám nói ra, nhưng lại nhớ rất sâu.
Sự nhút nhát đôi khi lại khiến con người ta trở nên dũng cảm nhất.
Ánh mắt cuối cùng của hắn nhìn Xuân Nương trước khi ra đi.
Trong đó không có sự thương hại mà bà ghét bỏ, cũng không có sự khinh thường mà bà oán hận.
Trong đó có sự trân trọng, sự buông bỏ, và có lẽ đó là thứ tình cảm mà người ta gọi là "thích".
Thích là gì? Tình cảm… rốt cuộc là thứ gì?
Từ nhà bên cạnh, tiếng ngâm đọc khe khẽ vang lên. Ta nghe không rõ, bèn bước xuống giường, ngồi xổm nơi góc tường, lắng nghe giọng đọc sách ấy.
Một lúc sau, cơn buồn ngủ ập đến, ta từ từ chìm vào giấc ngủ.
Từ đó về sau, mỗi khi khó ngủ, ta lại ra góc tường nghe hắn đọc sách.
Sau này khi gặp lại Giang Châu, ta để ý vết thương trên cánh tay hắn đã chỉ còn là một vết sẹo mờ nhạt.
Bỗng nhiên, trong đầu ta lóe lên một ý tưởng!
Tại sao ta không đi bán kem dưỡng da, trộn thêm công thức bí truyền của ta – bột ngọc trai, biến nó thành "kem ngọc trai", vừa dưỡng ẩm lại vừa làm đẹp da?
Ta vừa có ngọc trai, lại có thể gom đủ các nguyên liệu cần thiết.
Nhớ lại ngày trước, khi phụ mẫu đi đánh cá về, da mặt và tay họ thường nứt nẻ, sau đó họ dùng rượu trong, cánh hoa, mỡ lợn và tuyến tụy lợn để làm dầu dưỡng, bôi lên mặt và tay.
Nghĩ đến đây, ta lập tức bắt tay vào làm.
Đầu tiên, ta ngâm các nguyên liệu vào rượu trong suốt một đêm, rồi hôm sau đun nhỏ lửa nồi đất trên bếp. Sau đó, ta cho thêm một chút hương liệu, đun nhỏ lửa cho đến khi cạn hết nước.
Ta cho bột ngọc trai vào, khuấy đều, để nguội cho đến khi đông lại thành kem dưỡng da.
Những ngày sau đó, ta thoa "kem ngọc trai" lên mặt, chưa đến một tháng, da mặt đã trắng mịn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-chau-ky/chuong-6.html.]
Ta âm thầm tính toán, nếu mấy hộp kem này bán chạy, ta sẽ dùng số bạc tích góp mở một cửa hàng nhỏ.
Rồi cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.
Vài ngày sau, ta tìm đến Lâm Tử ca.
Lâm Tử ca thường bán hàng ở chợ, dựng một sạp nhỏ đầu ngõ, bán các món đồ lặt vặt. Ta mang kem dưỡng đến nhờ hắn bày bán trên sạp, bảo rằng sau khi bán được sẽ chia tiền với hắn. Không ngờ, hắn nhíu mày: "Chuyện nhỏ như vậy! Để ta giúp muội."
Dù ta cố đưa tiền, hắn cũng không chịu nhận.
Ta cười với hắn, việc đã xong, ta vừa hát vừa trở về nhà, trong đầu mơ mộng về việc bán kem dưỡng, mở xưởng lớn, mở cửa hàng lớn.
Nhưng khi về đến nhà, ta lại thấy trên bàn còn một hộp kem dưỡng khác.
Chẳng phải ta vừa mang hết sang cho Lâm Tử ca sao?
Không đúng... Hộp này không phải của ta.
Cầm lên tay, mùi hương thoang thoảng kéo ta trở về ngày hôm ấy.
Là từ cửa hàng bán kem dưỡng trên trấn!
Chẳng hiểu sao, cái tên Giang Châu bỗng hiện lên trong đầu ta.
Chẳng lẽ đây là thứ mà Xuân Nương không cần hay sao?
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Kế hoạch lớn của ta hoàn toàn thất bại.
Ban đầu ta cứ nghĩ rằng sẽ bán hết kem ngọc trai, đếm tiền đến mức tay mỏi nhừ, rồi một bước trở thành bà chủ của cửa tiệm lớn, ngày ăn gà quay, tối cũng ăn gà quay. Mỗi năm chỉ làm việc vào mùa xuân, hạ, thu, còn mùa đông thì ngủ thoải mái.
Nhưng không ngờ sau một, hai tháng, chẳng bán được hộp nào, phí mất bao nhiêu ngọc trai và mỡ lợn của ta. Đã không dư dả, giờ lại còn thêm khó khăn.
Lâm Tử ca đến báo tình hình, Xuân Nương đứng bên cạnh nghe mà suýt cười đến cong cả người.
"Thanh muội, không phải lỗi của muội, chuyện này…"
Ta nhìn ánh mắt khó xử của Lâm Tử ca, vội vàng xua tay: "Ta hiểu mà, ca, ta hiểu."
Sau khi Lâm Tử ca đi, mặt ta lập tức xị xuống, còn Xuân Nương không nhịn được, cười phá lên:
"Ngươi để một người đàn ông đi bán kem dưỡng da, làm gì có cô nương nào lại đến quầy tạp hóa mua kem dưỡng chứ!”
"Ngươi có vẻ ngoài ưa nhìn như vậy, tự nghĩ cách ra mà bán hàng đi."
Ta nhìn Xuân Nương, lòng đầy biết ơn: "Xuân Nương...bà, bà đúng là đã làm cho kẻ mộng mơ như ta tỉnh ngộ.”
Xuân Nương khẽ run rẩy, có lẽ do ánh mắt quá thẳng thắn của ta, bà nói nhỏ: "Sao ta cảm thấy ngươi đang có ý định gì đó với nhà ta vậy…"