Thanh Dao - Phần 3
Cập nhật lúc: 2024-08-17 12:44:28
Lượt xem: 2,188
04
Ta đã lừa hắn.
Ta từ nhỏ đã quen với việc lừa người.
Tỷ tỷ thường chỉ vào mũi ta nói:
"Ngươi giống hệt như người mẹ hèn hạ của ngươi, lắm mưu nhiều kế."
Nàng nói không sai.
Ban đầu, khi cha đưa hôn ước cho ta, nhà họ Lịch vốn không đồng ý.
Dù họ có suy tàn, nhưng không đến mức phải để người con trai từng danh tiếng lẫy lừng của mình cưới một đứa con gái thứ xuất như ta.
Dù không có tỷ tỷ, hắn vẫn có nhiều lựa chọn khác.
Nhưng ta thì không.
Nếu không có cơ hội này, ta chỉ có thể gả cho một người đàn ông còn lớn tuổi hơn cả cha mình, để làm vợ kế.
Vì vậy, ta đã giở thủ đoạn.
Cha vừa đuổi mẹ Lịch ra khỏi cửa, ta liền lập tức mang đại phu đến nhà họ Lịch, cố ý mặc quần áo vải thô, không nói lời nào, chăm sóc Lịch Cảnh Hành bị thương nặng một cách tận tụy.
Cứ thế mà vất vả suốt một tháng trời.
Sau khi vết thương lành, hắn nắm lấy tay ta nói: "Thanh Dao, ta Lịch Cảnh Hành thề, đời này nhất định không phụ lòng nàng!"
Nhà họ Lịch là gia đình võ tướng, coi trọng lời thề nhất.
Ta tin hắn.
Kiếp trước, hắn quả thật không nuốt lời.
Dù sau này ở vị trí cao, vô số quý nữ danh gia vọng tộc theo đuổi, hắn cũng không bao giờ d.a.o động.
Khi tham gia yến tiệc trong cung, có người ám chỉ chế nhạo ta.
"Chính mình không sinh được con, thì nên để chồng nạp thiếp để nối dõi, thế mà lại ghen tuông như vậy, sao xứng đáng làm phu nhân nhất phẩm?"
"Nếu là người khác, đã tự xin hạ đường từ lâu rồi, nhưng nàng ta mặt dày thế cơ."
Những ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía ta.
Ta giả vờ không hiểu, quay đầu kể lại những lời đó như một câu chuyện cười cho Lịch Cảnh Hành nghe.
"Họ đang nói ai vậy nhỉ?"
"Sao thiếp nghe thấy quen quen, chẳng lẽ là thiếp thật sao?"
Rồi ta ngẩng mặt nhìn hắn.
Khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ, không hiểu sự đời.
Ánh mắt Lịch Cảnh Hành thoáng tối lại, sau đó nhẹ nhàng vuốt tóc ta, dịu dàng nói: "Không phải nói nàng đâu, có lẽ họ uống nhiều quá nên nói linh tinh thôi."
Đêm đó yến tiệc chưa kết thúc, Lịch Cảnh Hành đã sai người đưa ta về nhà.
Nghe nói sau khi ta rời đi, hắn mượn rượu làm càn, mắng những kẻ bàn tán sau lưng ta một trận.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khi rời đi, hắn còn lớn tiếng tuyên bố:
"Ngày xưa ta bị thương trên chiến trường không thể sinh con, may nhờ phu nhân không bỏ rơi, ở bên cạnh ta suốt bao năm, sau này ai dám nói xấu sau lưng nàng, đừng trách ta không nể mặt!"
Lời này vừa dứt, các quý nữ trong kinh thành liền từ bỏ ý định bám víu vào hắn.
Cũng không còn ai dám nói xấu ta sau lưng nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-dao/phan-3.html.]
Rõ ràng người có vấn đề về sức khỏe là ta, nhưng hắn không màng đến danh tiếng của mình, cũng muốn bảo vệ thể diện cho ta.
Người đàn ông tốt như vậy, tất nhiên ta muốn gả cho hắn.
Nhưng kiếp này, ta lại muốn hắn có được sự viên mãn.
05
Khi Lịch Cảnh Hành rời đi, tuyết rơi càng dày hơn.
Ta đuổi theo, đưa cho hắn một chiếc ô giấy dầu.
Hắn dừng chân, quay đầu lại, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, khẩn thiết nói:
"Thanh Dao, có phải có ai ép buộc nàng không? Nàng đừng sợ, ta—"
"Không ai ép buộc ta cả."
Ta ngắt lời hắn, từng lời nói ra như d.a.o cắt.
"Ngươi cũng biết, ta là con thứ, vốn chẳng có gia đình tốt nào để lựa chọn, ban đầu ngươi cũng coi như không tệ, nhưng bây giờ, tỷ tỷ sẵn sàng nhường lại vị trí thế tử phi cho ta, ai cũng biết nên chọn thế nào."
Những lời này thật tuyệt tình và cay nghiệt.
Lịch Cảnh Hành sững sờ rất lâu, cho đến khi gió tuyết làm ướt bờ vai, hắn mới khẽ run rẩy hàng mi, khi cất lời, giọng hắn nhẹ hơn cả những bông tuyết đang rơi.
"Được, vậy thì chúc em đạt được ước nguyện."
Ta cúi đầu, khẽ đáp một tiếng.
Hắn đi rồi.
Không nhận lấy chiếc ô, cũng không quay đầu lại.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng nghĩ, lần này chắc hẳn hắn hận ta thấu xương rồi.
Tạ Dung Nguyệt từ bóng tối dưới hành lang bước ra, nhìn ta hồi lâu rồi hài lòng hừ một tiếng.
"Tạ Thanh Dao, sống lại một lần, cuối cùng ngươi cũng nhận ra vị trí của mình."
"Ngươi không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần nhìn ánh mắt ngươi nhìn hắn, ta đã chắc chắn rằng ngươi đã trọng sinh."
Ta không phủ nhận.
Phải, lời nói có thể lừa người.
Nhưng ánh mắt thì không thể.
Biết ta trọng sinh, Tạ Dung Nguyệt cuối cùng cũng tìm được nơi để trút giận cho những ấm ức vừa rồi.
Với thái độ kiêu ngạo, nàng ta không ngừng hạ thấp ta.
"Kiếp trước đều là vì cưới ngươi, một sao chổi, hại hắn suýt c.h.ế.t trận, còn mất cả mẹ, cuối cùng thậm chí không có cả con cái."
"Khó khăn lắm ngươi mới biết ăn năn, chịu buông tha cho hắn."
"Chỉ cần hắn cưới ta—"
"Cưới ngươi?" Như thể nghe thấy một chuyện cười, ta đột nhiên quay người lại, nhìn chằm chằm vào Tạ Dung Nguyệt: ‘‘Ngươi xứng sao?"
Sắc mặt Tạ Dung Nguyệt lập tức thay đổi: ‘‘Ngươi có ý gì?"
"Có ý gì à?" Ta từng bước tiến lại gần, từng chữ từng chữ nhấn mạnh: "Chính ngươi đã xúi giục cha thông đồng với địch, hại hắn rơi vào bẫy của kẻ thù, suýt mất mạng."
"Là ngươi đã bịa ra tin hắn tử trận, khiến mẹ hắn lo sợ mà qua đời."
"Là ngươi đã đẩy ta xuống hố băng khi còn nhỏ, khiến ta bị thương tổn, nên chúng ta không có con."
Ta bất ngờ đưa tay bóp chặt cổ nàng, cười lạnh lùng, đầy đáng sợ.