Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thanh Dao - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-08-17 12:45:48
Lượt xem: 2,669

Quân Quân?

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Không thích phụ nữ?

 

Ta hơi hoang mang, tự hỏi liệu mình có đang mơ không.

 

Lịch Cảnh Hành không nhận ra lời nói của mình đáng sợ đến mức nào, ngược lại còn e thẹn nhìn ta một cái.

 

Toàn thân ta run lên, cảm giác như hắn sắp nói ra điều gì đó không thể tin nổi.

 

Vội vàng xua tay: ‘‘Tướng quân, khoan đã——"

 

11

 

Lịch Cảnh Hành không thể chờ thêm một giây nào nữa.

 

Hắn tiến lên nắm lấy tay ta, ngẩng đầu lớn tiếng tuyên bố:

 

"Quân Quân, ta quyết định sau này sẽ thích đàn ông, từ giờ hai ta sẽ cùng nhau sống qua ngày."

 

Ta: "…"

 

Ta thề, trong khoảnh khắc đó đầu óc ta hoàn toàn trống rỗng, ngay cả lúc kiếp trước đại phu nói ta không thể mang thai, ta cũng chưa sốc như vậy.

 

Buổi tối ta sợ đến mức không dám ăn cơm, nằm trên giường suy nghĩ cả đêm, mãi mà không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, rõ ràng chiến sự đã định, chỉ cần đợi hai ngày nữa về kinh thành, hắn có thể thăng quan tiến chức, cưới vợ đẹp thiếp hiền, từ đó bước lên đỉnh cao của cuộc đời.

 

Nhưng đúng vào thời khắc quan trọng này, hắn lại phát hiện mình đứt gánh giữa đường.

 

Và đứt một cách oanh liệt.

 

Bỗng có một tiếng hét và tiếng hét đó có lẽ cả doanh trại đều nghe thấy, ngay cả những người không nghe thấy lúc đó, sau này cũng đã được kể lại.

 

Giờ thì đừng nói đến chuyện có cô gái nào chịu gả cho hắn, ngay cả binh lính trong doanh trại bây giờ cũng sợ hắn.

 

Sợ bị hắn để ý đến m.ô.n.g của mình.

 

Ta cũng sợ, nên ta đã chạy, hơn nữa là chạy trong đêm.

 

Cưỡi ngựa trên đường, ta âm thầm nghĩ, kiếp trước hắn chưa từng có dấu hiệu thích đàn ông, có lẽ lần này chỉ là bốc đồng, qua một thời gian sẽ ổn thôi.

 

Đúng, nhất định là thế.

 

Ta trở về kinh thành, ngày đêm phi nước đại.

 

Còn nhanh hơn lúc đi.

 

Vốn định trước tiên dò la tin tức, rồi quyết định có nên về lại nhà họ Tạ hay không, ai ngờ vừa vào thành, ta đã nghe người ta nói nhà họ Tạ xảy ra chuyện rồi.

 

Vừa bước vào cửa, quản gia đã nắm lấy tay áo ta mà khóc nức nở.

 

"Tiểu thư, cuối cùng tiểu thư cũng trở về, phu nhân đã hại c.h.ế.t lão gia rồi."

 

Quản gia kể rằng cha ta phát hiện viên đá m.á.u rồng biến mất, nghi ngờ là đích mẫu đã lấy đưa cho con gái ruột của bà, liền như phát điên mà bóp cổ bà ta, bắt bà giao ra.

 

Đích mẫu lúc đó mới biết rằng cha ta có viên đá m.á.u rồng mà không đưa ra để cứu con gái mình.

 

Đá m.á.u rồng chỉ có tác dụng giải độc, không có khả năng chữa bệnh.

 

Nhưng lúc đó, đích mẫu đã quá giận dữ, mất bình tĩnh.

 

Vì vậy bà ta cầm lấy cái bình hoa bên cạnh, đập vào đầu cha ta.

 

Cú đập đó khiến cha ta trở thành kẻ ngớ ngẩn, việc hại c.h.ế.t quan chức triều đình là trọng tội, dù đích mẫu không cố ý, nhưng tội c.h.ế.t có thể miễn, tội sống khó tránh, bà ta đã bị Kinh Triệu Doãn bắt đi.

 

Đích mẫu vào ngục, cha ta hóa điên.

 

Còn tỷ tỷ con gái của đích mẫu, người đã lấy thế tử và làm thiếp, cũng bất ngờ bị ngã hai ngày sau đó, khiến tỷ ta bị liệt.

 

Là người duy nhất còn có thể chủ trì mọi việc của nhà họ Tạ hiện nay.

 

Ta đã đến thăm tỷ ấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-dao/phan-7.html.]

Nàng ta sống trong một tiểu viện hẻo lánh trong vương phủ, căn phòng lâu ngày không thấy ánh sáng, vừa mở cửa ra là một mùi hôi thối xộc vào mũi.

 

Thấy ta, nàng ta chỉnh lại mái tóc rối bù, tức giận nói:

 

"Đồ tiện dân, thấy nhất phẩm cáo mệnh mà dám không quỳ? Người đâu, lôi nó xuống, lột sạch quần áo rồi cho chó ăn!"

 

Trong viện không có một tỳ nữ nào.

 

Chỉ có cơn gió lạnh thấu xương thổi qua sân đáp lại nàng ta.

 

Sau khi trở về từ vương phủ, đột nhiên trong cung có chỉ dụ, hoàng hậu nương nương muốn gặp ta.

 

Ta lo lắng suốt dọc đường vào cung.

 

Sau khi gặp, nương nương hiền từ nắm lấy tay ta nói: "Thật đáng thương, còn nhỏ tuổi mà đã không có cha mẹ chăm sóc, hôn sự đã định chưa?"

 

Thì ra là vì chuyện này.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm, trả lời rằng chưa.

 

Hoàng hậu nương nương ánh mắt sáng lên, nói muốn làm mai cho ta, đối phương không những anh tuấn phong độ, tiền đồ còn rộng mở, và còn có tình cảm với ta.

 

Ta giật mình ngẩng đầu lên, nương nương chớp chớp mắt, nói ra vài chữ.

 

"Vũ Dương Hầu Lịch Cảnh Hành."

 

Đúng vậy, Lịch Cảnh Hành đã được phong hầu, là hầu gia trẻ tuổi nhất của triều đại này, tiền đồ thực sự là vô hạn.

 

Còn về chuyện hắn có tình cảm với ta...

 

Nếu ta nhớ không nhầm, danh tiếng đoạn tụ của hắn đã sớm lan truyền khắp kinh thành.

 

Thấy sắc mặt ta có chút khác thường, nương nương nắm c.h.ặ.t t.a.y ta hơn, dùng khăn lau khóe mắt nói:

 

"Ta biết chuyện này khiến con phải chịu ấm ức, nhưng Hoàng thượng nói, Hầu gia trong cơn say đã thẳng thắn nói rằng, trừ khi con đồng ý gả cho hắn, bằng không hắn sẽ tìm đàn ông, nếu không phải Hoàng thượng nhiều lần nhờ ta giúp đỡ chuyển lời, ta thực sự không có mặt mũi nào để nói ra."

 

Không nói đến việc Trung Cung Hoàng hậu đích thân làm mai, không ai dám từ chối.

 

Hơn nữa, dù cho sở thích của hắn có thật sự thay đổi hay không, ta cũng không thể trơ mắt nhìn hắn bị người đời mắng là đoạn tụ, cô độc đến cuối đời.

 

Dù cho hắn thực sự thay đổi, thì đó cũng là do ta mà ra...

 

Thấy ta gật đầu đồng ý, nương nương lập tức lấy ra thánh chỉ đã chuẩn bị sẵn để ban hôn, còn nói sẽ thêm cho ta một trăm tám mươi rương của hồi môn.

 

Còn nói rằng ba ngày sau là ngày tốt, thích hợp để thành hôn.

 

Gấp gáp như vậy sao?

 

Ta hiếm khi lắp bắp: "Nương nương, trong nhà còn chưa chuẩn bị gì cả."

 

Hoàng hậu vung tay bảo ta không cần lo, toàn bộ mọi việc bà sẽ sắp xếp.

 

Ba ngày trôi qua trong chớp mắt, ngày hôm đó mười dặm hồng trang trang hoàng, ta được mặc hỷ phục, một lần nữa gả cho Lịch Cảnh Hành.

 

Tối đó vào động phòng, Lịch Cảnh Hành vén khăn voan lên, cười đắc ý.

 

"Ta đã nói từ lâu, chỉ nhận Tạ Thanh Dao làm vợ, đời này ngoài nàng ra sẽ không cưới ai khác."

 

"Sao hả? Ta đã nói và đã làm được rồi, đúng không?"

 

Lúc đó ta chỉ cảm thấy câu nói này có chút quen tai, nhưng không nghĩ nhiều, cho đến khi hắn đè ta xuống giường, tay tự nhiên đặt lên n.g.ự.c ta, động tác quen thuộc ấy khiến ta như bị sét đánh trúng.

 

Đây là thói quen của hắn từ kiếp trước khi ở trên giường.

 

Mọi chuyện cuối cùng cũng rõ ràng.

 

Lịch Cảnh Hành, hắn cũng đã tái sinh.

 

Điều đó có nghĩa là, lúc ở trong quân doanh, hắn đã biết ta là ai.

 

Nói cách khác, chuyện đoạn tụ cũng là hắn cố tình giả vờ để dọa ta? Ta tức giận không thể kìm nén, nắm lấy tai hắn mà hét lên:

 

"Lịch Cảnh Hành! Hôm nay ta không đánh c.h.ế.t ngươi thì ta cùng họ với ngươi!"

Loading...