Thanh Hòa - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-05-14 14:36:41
Lượt xem: 218
11.
“ Đừng hỏi vì sao ta biết. Ta chỉ đoán thôi. Nghe đồn nam tử của Nhung quốc (Trung Quốc thời xưa gọi người Phương Tây) toàn những người cao lớn, tráng kiện. Geshu là sau khi Trần Yên tiếp quản Thị Bạc Ty mới vào phủ, mà ngươi lại đúng lúc xuất hiện ở Ô Bang Viên, chỉ như thế thôi.”
Hắn nhìn ta chằm chằm, mà ta cũng không sợ nhìn lại hắn, bọn ta không nói gì cho đến khi ngọn nến đang cháy nổ một tiếng nhỏ , ta mới quay đầu nhìn giá cắm nến.
Lúc còn nhỏ mẫu hậu đã từng nói với ta, nến có hoa đèn tức là có chuyện tốt sắp xảy ra.
“ Sự thành, Trần gia có thể sẽ bị diệt môn di tộc ( tru di cửu tộc ), ta cũng ở trong số đó, cho nên ngươi không cần phải lo lắng diệt khẩu.”
Ta cúi đầu nhìn hắn, không thấy hắn đáp lại, hóa ra không biết hắn đã ngủ quên từ lúc nào.
Ta bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, nước mắt vô duyên vô cơ rơi xuống.
Ngày thứ hai ta nói với bên ngoài là ta bị nhiễm phong hàn, đóng kín cửa viện. Mỗi ngày Trầm Bích sẽ mang thuốc đã sắc vào phòng ngủ, đối với vết thương ngoài của hắn ta, ta cũng chỉ có thể xem như còn nước còn tát.
“ Làm sạch miệng vết thương trước xong đổ một ít thuộc bột lên, như vậy sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
Hắn ta khinh thường cười khẩy: “Ta nghĩ cô chỉ biết rửa vết thương và rắc thuốc bột thôi.”
Ta không để ý đến sự khiêu khích của hắn, cúi đầu giúp hắn ta xử lý vết thương trên vai, " Quảng Hưng đế bảy ngày sau sẽ mở cung yến, đến lúc đó ta sẽ tìm cơ hội để đánh cắp bản đồ đồn trú."
Đối với cũng gì ta nói, hắn chẳng ừ hử gì, ta rất thích thú, nếu không phủ nhận thì ta sẽ như là hắn đồng ý rồi.
Trầm Bích bên ngoài báo Trần Yên cho mời ta đến Xuân Vũ Các.
Tay ta gia tăng tốc độ, căn dặn hắn: “ Ta đi một lúc sẽ quay lại, ngươi nhớ ăn đồ ăn xong ngủ một ngày, ngày mai ngươi sẽ khỏe thôi.”
Vừa nói, ta vừa cất lọ thuốc vào trong túi bông, chuẩn bị nhét vào tủ rồi rời đi. Hắn đột nhiên đưa tay ra vặn cổ tay ta, ta tưởng tên này quay lưng lại với mình, vô thức muốn lấy bọc đồ đập vào đầu anh ta.
Còn may, hắn đen mặt nói một câu: “ Ngươi định để như vậy đi gặp mặt người khác?”
Hắn nhéo cổ tay ta rồi đưa nó lên mắt trước mắt ta, rồi ta phát hiện có m.á.u của hắn dính trên đầu ngón tay mình.
Trà Đào Cam Sả
Hắn kinh thường cười một cái: “ T còn thưởng ngươi rất can đảm cơ đấy.”
Ta giật tay ra, trừng mắt nhìn hắn rồi bỏ chạy.
Xuân Vũ Các là một khu Viện mới được Trần Yên đặc biệt xây dựng cho Geshu. Không có hồ nước và hòn non bộ, thay vào đó lại trồng rất nhiều cây tạo thành một khu rừng rậm rạp.
Sau khi vòng vèo xuyên qua khu rừng, đến một khu đất trống, ở trung tâm đột nhiên xuất hiện một cái ao sâu không có nước.
“ Bên trong là bảo bối của ta.”
Sự xuất hiện đột ngột của Geshu làm ta giật mình. Mặc dù cô ta đang mặc quần áo của Đại Ân nhưng nhìn nét mặt thì có thể biết cô ta là người nước ngoài.
Cô ta quả thật là một nữ nhân xinh đẹp và quyến rũ, phong thái và ngữ điệu vẫn còn chút gì đó trẻ con, tư vị có chút cổ quái.
Vừa nhìn thấy cô ta, ta đã biết mình đã bị lừa, Trần Yên hoàn toàn không có ở đây.
“ Ngươi lừa ta tới đây làm gì?” Ta còn đang suy nghĩ mục đích của cô ta là lừa ta tới đây, cô ta tiến đến gần rồi bất ngời đẩy một cái, cả người ta rơi thẳng xuổng ao.
Cách đó không xa có hai con lợn rừng màu nâu có ngà đang thở hổn hển, đây là bảo bối của Geshu.
Ta nhanh chóng áp vào thành ao, trừng mắt nhìn Geshu đang đứng trên bờ ao xuống, cô ta ngây thơ nói: “Nếu ta không nói dối thì làm sao có thể g.i.ế.c được ngươi?”
12.
“ Đợi đã, ta biết hắn, ta biết người đàn ông Nhung Quốc đó”. Ta căng thẳng đến mức nhớ ra đến bây giờ mình vẫn không biết tên người đàn ông đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-hoa/chuong-6.html.]
Geshu đứng nghịch tóc, khi nói, cô ta lắc lắc đầu, khoe ra vẻ nữ tính quyến rũ.
“Ồ ? Phải không ?”
“ Ngươi không tin? Phần bụng hắn có vết thương, làn da màu nâu đen, hình dáng giống như một con gấu!"
“Ngươi đã đến Ô Bang Viên, chỉ riêng điều này cũng đủ để ngươi phải chết, chưa kể ngươi còn gặp hắn.” Geshu nói xong liền đổ một xô trái cây xuống, tất cả trái cây đều rơi xuống xung quanh ta.
Hai con lợn rừng không biết đã nhịn đói bao nhiêu bữa, ánh mắt lập tức sáng ngời, có thể lao tới bất cứ lúc nào.
Chân ta mềm nhũn, bắt đầu tưởng tượng ra nỗi kinh hoàng khi bị răng nanh moi ruột.
“ Ngươi bây giờ hành sự không cần cả tính mạng nữa sao?”
Ta gần như lập tức nghe ra, là hắn ! Ta cào vào tường hét lên: "là ai vậy? Ta ở đây!"
Hắn thò đầu ra, nói hai chữ: "Sở Hùng."
“ Hả?”
“ Tên”
Ta nhận ra rằng hắn ta thực sự đã nói những điều không liên quan vào thời điểm quan trọng này.
Ta lo lắng đến mức dùng tay trái đánh vào tay phải, "Nhanh cứu ta!"
Hắn ta ném xuống một vật thể màu đen, "Sống hay c.h.ế.t là tùy thuộc vào ngươi." Là một cái rìu.
Hai con lợn rừng đã sẵn sàng tấn công.
Ta nhặt chiếc rìu lên, lưỡi rìu lủng lẳng trước mắt, tay ta run quá, may mà đầu óc ta vẫn còn tỉnh táo, thay vì ngồi đó chờ chết, tốt nhất ta nên chủ động. Ta đá trái cây ra khỏi mặt đất.
Lũ lợn rừng cuối cùng cũng hết kiên nhẫn với kẻ đột nhập như ta, con gần ta nhất lao về phía ta, ta tự nhủ phải bình tĩnh, tay nắm chặt rìu.
Ngay khi những chiếc răng nanh của nó sắp đ.â.m vào bụng ta, ta kịp thời tránh được và để nó đập mạnh vào bờ ao. Sau đó, ta cùng lúc dùng rìu đập vào mắt nó, con lợn rừng kêu gào bỏ chạy.
Sở Hùng nhìn qua thấy ta vẫn còn sống, ra lệnh cho Geshu kéo ta lên. Vừa rồi ta đang bận chiến đấu với con lợn rừng, không nghe thấy hắn nói một câu nào với Geshu.
Ta chĩa lưỡi rìu vào Geshu, “Hãy nhớ rằng ngươi nợ ta một đao!”
Cô ta tức giận và hung dữ đến mức hận không thể bẻ cổ ta ngay tại chỗ. Sở Hùng liếc cô ta một cái, cô ta liền rời đi một cách khôn ngoan.
Cô ta vừa rời đi, ta lập tức ngã xuống đất thở dốc, mắt sáng hơn bình thường rất nhiều, đỉnh đầu choáng váng và sưng tấy.
Đây là kiệt sức sao ?
Ta cứ tưởng vết tê trên má là những giọt mồ hôi, nhưng khi ta dùng mu bàn tay lau thì hóa ra là máu. Ta cúi đầu, dùng sức nhắm mắt lại, cảm thấy tốt hơn một chút, chống tay xuống đất đứng dậy, đưa chiếc rìu cho Sở Hùng: “Cám ơn, bảy ngày sau ngươi đưa bằng chứng cho ta, ta sẽ đưa cho ngươi bản đồ đồn trú của Đại Ân."
Hắn ta không nhận chiếc rìu, hắn khoanh tay nhìn ta nhếch mép cười:
“ Tịch thu tài sản và diệt môn, tàn nhẫn vô tình. Ngươi không giống nữ nhân, không có lòng trắc ẩn.”
Ta không còn sức để nói những điều vô nghĩa với hắn, nhưng lời nói của hắn khiến ta ngay lập tức tức giận.
"Lòng trắc ẩn?"
Thiên ngôn vạn ngữ của ta biến thành sự im lặng, không ai trên đời này quan tâm đến ủy khuất của ta.
“Ngươi không phải là ta, ngươi có tư cách gì thay mặt ta động đến cái gọi là lòng trắc ẩn đó?”
Ta ném chiếc rìu dưới chân hắn ta rồi bỏ đi ,không ngoảnh đầu lại.