Thanh Hòa - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-05-14 14:38:00
Lượt xem: 219
13.
Bản đồ đồn trú của Đại Ân còn quý hơn cả đá quý quý hiếm của Quảng Hưng đế. Cộng với những tin đồn vô căn cứ giữa ta và Quảng Hưng, nên ta có thể đi lại trong cung mà không bị hạn chế nhiều, và ta hầu như không tốn nhiều công sức để lấy được bản đồ ra ngoài.
“Đây là bản đồ đồn trú sao?” Sở Hùng mở cuộn giấy ra, khẽ cau mày.
Bản đồ này đã rất cũ rồi, chỉ cần lắc nhẹ bụi đã bay ra mù mịt.
Không biết vì sao ta lại cảm thấy xấu hổ, lẩm bẩm giải thích: “Sau khi phụ hoàng ta qua đời, quân bị vùng biên giới đã hư hỏng nhiều năm rồi”.
Trà Đào Cam Sả
“Biên quân ở Vạn Lý Trường Thành nghe nói có 80 vạn, nhưng chẳng là gì cả.” Sở Hùng hai mắt sáng ngời, lỗ chân lông đều tràn đầy khinh thường ta.
Hắn muốn làm nhục Đại Ân, nhưng lại vô tình biến ta thành mục tiêu. Ta đã quen nhìn những gã đàn ông ngây thơ bị tham vọng chi phối mà trở nên vô tình, những lời trào phúng của hắn với ta cũng chỉ là gió thoảng qua tai mà thôi.
“Bằng chứng mà ta muốn đâu ?” Ta đưa tay về phía hắn, hắn ta giật mình một lúc rồi mới bừng tỉnh khỏi mộng tưởng thống trị thế giới vừa rồi.
Ta cầm lấy chiếc hộp gỗ hắn đưa, bên trong ngoài công văn lộ dẫn quả Thị Bạc Ty còn có thư tín qua tay của những kẻ có liên quan.
“ không đầy ba ngày nữa, ý chỉ tịch thu gia sản và tru di Trần gia sẽ được ban hành. Các gián điệp của ngươi ở Trần phủ có rút lui trước không?”
Lời nói của ta khơi dậy sự cảnh giác của Sở Hùng, hắn dùng giọng điệu có phần u ám hỏi ta: "Cái gì? Ngươi cho rằng thế lực của Nhung Quốc chỉ có ở Trần phủ sao?"
Ánh nắng xuyên qua tán cây rơi ngay giữa lông mày ta, có lẽ vì sắp đi đến hồi kết nên tâm trạng ta nhẹ nhõm đến khó hiểu, ta nhìn hắn mỉm cười hiểu ý.
“ Chúng ta cũng có thể tính đến cùng nhau đi. Trong ba ngày này ta sẽ giao chứng cứ cho đối thử của Trần gia, ngoài ra ta sẽ không đi ra khỏi Trần phủ nửa bước, ngươi có thể sắp xếp người theo dõi ta để xem ta có thủ đoạn xảo quyệt nào không.”
Nói xong, ta vỗ nhẹ chiếc hộp gỗ trong tay rồi quay người rời đi, “ Đa tạ.”
“Ngươi thực sự muốn c.h.ế.t đến vậy sao?” Giọng hắn cao vút khác thường.
Nếu có thể sống tốt, thử hỏi ai thực sự muốn c.h.ế.t chứ ?
Ta quay lưng lại với hắn thoải mái nói: "Đúng vậy."
Một ngày sau, Trầm Bích đến nói với ta: “ Vị ở Xuân Vũ Các kia thực sự đã bỏ trốn cùng một thương nhân bán tơ lụa giàu có. Từ giờ trở đi, thiếu gia nhất định sẽ đối xử hết lòng với người.”
Ta không hề ngạc nhiên khi Geshu bỏ đi, trước mặt mọi sự đã định, ta cũng lười che đậy hêm những điều chưa nói với Trầm Bích nên hỏi cô ta: “Cầm cái gì trong tay vậy?”
“Thư gửi tới từ trạm Lục Thành. ”
Thư của ta ?
Tim ta như thắt lại khi nhìn thấy dòng chữ trên phong bì, là Tư Ngân.
Một năm trước ta đã lừa Tư Ngân chạy trốn ra biển, bời vì ta biết biển rộng mênh mông, mốn về quê ít nhất cũng phải mất hai, ba năm nữa. Lúc đó, hết thảy đã lắng xuống.
Nhưng nha đầu ngốc nghếch này đã tiêu hết số ngân lượng ta đưa vào việc đóng tàu du hành, giờ lại muốn quay lại đón ta để cùng nhau đi ra biển.
Ta tính toán thời gian, từ Lục Thành đến Kinh Thành ít nhất phải mất sáu ngày, đợi Tư Ngân đến thì ta đã không còn nữa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-hoa/chuong-7.html.]
Kết quả thế này cũng không tính là tệ nhất.
14.
Ngày tịch thu gia sản, ta bị người trong cung phái trực tiếp ném vào ngục, không thể tận mắt chứng kiến Trần gia bị giệt.
“ Vào tới trong này vẫn có thể ung dung như vậy, hoàng muội là người đầu tiên.”
Quảng Hưng đế bất ngờ tới, chắc là lại sắp nói gì đó điên rồ nữa, ta không để ý tới hắn, tiếp tục ngồi trong góc, ôm đầu gối, ngơ ngác nhìn vào khe hở trên tường.
Hắn ta để lại hai kẻ thân tín bên cạnh, nghiện răng nghiến lợi nói:
“ Nếu không phải Nhung quốc đến đề nghị hòa thân, trẫm thật đã g.i.ế.c ngươi để chặt đứt mọi nhớ nhung, tránh cho mỗi ngày phải chịu đau đớn cào nát tim gan.”
Hòa thân ? Ta nghĩ đi nghĩ lại, trước mắt quả thật chỉ có một công chúa duy nhất là ta đủ tuổi và xuất thân phù hợp.
Nhưng tại sao ta lại phải là vật hi sinh cho hắn và vương triều của hắn, ta cũng đâu có tham sống sợ chết.
“ Thanh thiên bạch nhật, lại bắt đầu giấc mơ ,” Ta nhìn bức tường, uể oải nói một câu. Quảng Hưng dường như không nghe thấy lời ta, tiếp tục kể cho ta nghe những tính toán nhỏ nhặt của hắn.
“Trẫm muốn ngươi giành lấy chân thành của Đoan vương rồi chà đạp lên nó, xúi giục quân thần phụ tử Nhung quốc quay lưng lại với nhau.”
Kế “Trúc thai nạp tức” ( hiểu nôm na là bố chồng lấy con dâu) thực ra là một chiêu trò xưa cũ nhưng đã được thực hiện nhiều lần trong lịch sử.
Mọi thứ đều có thể thay đổi nhưng bản chất con người vẫn không thay đổi.
Ta liếc nhìn hắn và nói rõ ràng: “Ta không làm quân cờ”.
Thái giám bên cạnh Quảng Hưng mở hộp gấm trong tay, bên trong có một bàn tay bị đứt lìa màu xanh trắng, ta nhận ra chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay của bàn tay bị đứt lìa, ta đã tặng nó cho Tư Ngân vào ngày sinh nhật của cô ấy.
“Nàng ở đâu?” Ta muốn xé nát cửa ngục trước mặt, dùng chính tay mình bóp c.h.ế.t Quảng Hưng.
"Yên tâm, ngươi sẽ gặp cô ta sau khi làm xong việc. Nếu tiện tỳ này không từ chối giao chiếc nhẫn, tại sao trẫm lại c.h.ặ.t t.a.y cô ta?"
Ta bắt buộc phải cứu Tư Ngân.
Từ nhỏ ta đã nghe nói Nhung quốc là mãnh hổ nằm cạnh Đại Ân, ở biên giới hai nước gà chó biết nhau. Bây giờ ta thực sự lên đường đến Nhung Quốc, ta mới nhận ra rằng biên giới ngàn dặm này là một con đường dài.
“Phía trước là biên giới của Nhung quốc, công chúa xin hãy kiên nhẫn.” Trầm Bích nhét chiếc đệm dày mềm mại vào phía sau ta.
“Ta đi đã mười ngày chưa rời khỏi đất Đại Ân, không ngờ quê hương của ta lại rộng lớn như vậy, có thể thu gọn sông núi hùng vĩ như vậy.”
Khi ta nói điều này, Trầm Bích rất chăm chú lắng nghe và dường như đang cố gắng yên lặng ghi nhớ.
Ngày Trần gia bị bắt, Trầm Bích không có ở trong phủ, sau khi ta được thả, Quảng Hưng đặc biệt ban hành chiếu chỉ ân xá cho cô ta và ban cô ta cho ta làm hồi môn.
Ta đã đánh giá thấp Hoàng đế Quảng Hưng, Trầm Bích ngay từ đầu đã là gián điệp của hắn. Cho nên lúc ta và Sở Hùng ở Ảnh Viên, cô ta đột nhiên xông vào cũng không phải ngẫu nhiên.
Cô ta đã giữ lại bức thư của Tư Ngân, và đến lúc cô ta giao bức thư của ta cho Tư Ngân thì binh lính đi theo để bắt giữ Tư Ngân.