Thanh mai ngọt ngào - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-21 19:12:29
Lượt xem: 24
12,
Khi nhận được điện thoại của mẹ, tôi đang nằm dài trên giường của kí túc xá xem phim.
Ở đầu dây bên kia, mẹ tôi nghẹn ngào, “Giai Giai, bà con bị nhồi m á u não, q u a đ ời rồi.”
Khoảnh khắc đó, trái tim tôi như bị bóp chặt, gần như không thở nổi nữa.
Rõ ràng hồi tết trung thu tôi về nhà, bà vẫn còn cười tủm tỉm, hẹn đến tết nguyên đán hai bà cháu sẽ gặp lại.
Sau khi cúp điện thoại, tay tôi run lên, cầm điện thoại một hồi lâu mới đặt được vé xe chuyến gần nhất để về nhà.
Về khuya, sảnh đợi của nhà ga vắng tanh.
Tôi xem đi xem lại video tôi quay cho bà khi tôi về quê.
Bà cụ nhỏ nhắn nhìn vào camera mỉm cười, “Giai Giai của chúng ta đã lớn rồi.”
Điện thoại di động đột nhiên tắt, tôi nhìn màn hình đen kịt, không biết phải làm sao bây giờ?
Khi Chúc An Du chạy đến nhà ga, tôi gần như phát khóc.
“Trần Giai Vi!”
Tôi ngẩng đầu theo tiếng gọi, dưới ánh đèn, Chúc An Du xuất hiện trước mắt tôi.
Khoảnh khắc này, tôi cảm giác người cậu ấy như phát sáng, lấp lánh đến chói mắt.
Cậu ấy thở hồng hồng ôm chặt tôi.
“Làm mình sợ c h ế t khiếp, may mà tìm được cậu.”
Tôi chờ một mình ở nhà ga rất lâu, vừa cảm thấy lạnh, vừa thấy sợ.
Tôi không thể kiềm chế được khi nhìn thấy người quen thuộc trước mắt.
“Chúc An Du, phải làm sao bây giờ?”
“Điện thoại tắt rồi, mình rất sợ.”
Chúc An Du khom người, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, kiên nhẫn an ủi, “Đừng sợ, đừng sợ, có mình ở đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nước mắt che đi tầm nhìn của tôi, dường như có một cái gì đó dần trào ra từ đáy lòng.
Tôi lẩm bẩm, “Không đợi được đến ngày mai, mình muốn… muốn về gặp… bà.”
“Được, bây giờ chúng ta về nhà.”
Khi Chúc An Du đưa tôi về đến nhà, trong nhà có rất nhiều người, không khí u buồn nặng nề tràn ngập khắp mọi ngóc ngách.
Tất cả mọi người từ mọi nơi trở về, nhìn bà cụ từng sống vui vẻ nay đã đi đến điểm cuối của cuộc đời, cuối cùng nằm gọn trong một khối chữ nhật.
Sự ra đi của bà dường như đã rút hết sức lực của bố tôi, tôi nhìn thấy ông lén lau nước mắt giữa đám đông, cũng từng thấy ông dựa lưng tường nhìn những di vật của bà, cũng nhìn thấy ông lặng lẽ lau di ảnh bà.
Trên đời này có rất nhiều chuyện, chúng ta nghĩ ngày mai có thể tiếp tục làm; Cũng có rất nhiều người chúng ta cho rằng ngày mai có thể gặp lại.
Thực ra, ngày sau chưa chắc đã dài, sơn thủy chưa chắc đã gặp lại nhau.
Có những cuộc chia ly sẽ xảy đến bất ngờ, khiến cho chúng ta không kịp chuẩn bị.
Vì vậy, chúng ta nên trân trọng phút giây hiện tại và yêu thương những người xung quanh.
13,
Sau khi quay lại trường, tôi lại tiếp tục với cuộc sống học tập bận rộn.
Sau tuần thi cuối cùng, tôi cảm thấy cả người trống rỗng.
Sáng sớm, bầu trời vẫn còn xám xịt, câu lạc bộ tôi đã rủ nhau cùng đi leo núi.
Rất lâu không hoạt động, vừa mới đi được một đoạn ngắn tôi đã hết sức, đi sau mọi người rất xa.
“Không được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.”
Tôi lập tức ngồi xuống, thở không ra hơi, Chúc An Du phía sau cũng từ từ dừng lại.
Nhắc đến chuyện này, tôi không biết Chúc An Du liên hệ với chủ tịch câu lạc bộ kiểu gì, tôi chỉ biết khi tôi đến đây thì cậu ấy cũng có mặt ở đây.
Cậu ấy nhìn điện thoại, “Mười phút.”
“Cái gì?”
Cậu ấy giơ tay ra, “Chúng ta vừa mới bắt đầu được mười phút cậu đã đòi nghỉ rồi.”
Tôi nắm tay thành nắm đấm, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Cậu ấy đứng trên cao nhìn xuống, “Chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, gọi một tiếng anh trai, mình cõng cậu.”
Khi còn bé, con gái thường phát triển sớm hơn con trai.
Khi học tiểu học, có một khoảng thời gian tôi cao hơn Chúc An Du.
Người lớn trong nhà luôn trêu chọc cậu ấy, nói cậu ấy nên gọi tôi là chị mới đúng.
Cậu ấy vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.
Sau này, khi tôi cao đến 1m6 thì không thể cao thêm nữa, còn Chúc An Du thì ngày càng cao hơn, người lớn trong nhà cũng dần quên đi.
Nhưng cậu ấy không bao giờ quên chuyện đó, hết lần này đến lần khác muốn b ắt n ạt tôi.
“Không thèm.”
Tôi nhìn đôi chân dài của cậu ấy, khiêu khích nói, “Cũng không biết cậu có được hay không?”
Chúc An Du nghiêm túc nhìn tôi, dần cúi người tới gần, trong gang tấc, hơi thở của cậu ấy phả vào mặt tôi.
“Được hay không, thử một chút sẽ biết.”
Khoảng cách này quá gần.
Tôi dịch chuyển cái m.ô.n.g về phía sau, cố gắng tạo ra khoảng cách, nhưng hai tay cậu ấy lại chống ngay sau lưng tôi, ngăn chặn đường lui của tôi, cánh tay cậu ấy áp chặt vào eo tôi.
Tâm trí tôi quay cuồng, thử một chút? Thử cái gì cơ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-mai-ngot-ngao-cimh/chuong-3.html.]
Cậu ấy mỉm cười, “Sợ à?”
Làm gì có chuyện đấy.
Tôi ưỡn thẳng eo, “Thử thì thử!”
Thực tế chứng minh, Chúc An Du được!
Trên đỉnh núi, một đám người đang chờ mặt trời mọc, tôi và Chúc An Du đỏ mặt không nói lời nào.
Cậu ấy đỏ mặt vì mệt mỏi, tôi đỏ mặt vì xấu hổ.
Bởi vì vừa nãy cậu ấy không biết xấu hổ mà ghé vào tai tôi, hỏi tôi là cậu ấy có được hay không.
Khoảnh khắc đó, không khí trở nên yên lặng, tiếng tim đập bình bịch đinh tai nhức óc, không biết là của ai.
Ánh nắng dần chiếu xuống như một sợi chỉ vàng trải dài trên bầu trời.
“Trần Giai Vi, nghiêng đầu.”
Tôi nghiêng đầu theo tiếng động, ánh nắng chiếu vào đôi mắt kia, vàng óng và rất đẹp.
Chúc An Du ghé vào tai tôi, “Em có muốn làm bạn gái anh không?”
Gió núi thổi bay những sợi tóc lòa xòa trên trán cậu ấy, hai mắt sáng như sao.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ từ chối ngay lập tức.
Nhưng mà…
Tôi không nghĩ ra lý do để từ chối.
Cậu ấy vẫn nhìn tôi như vậy, lúc này tôi mới phát hiện, không biết từ bao giờ, trong mắt cậu ấy chỉ có tôi.
“Trần Giai Vi, đời người ngắn lắm, em có muốn cùng anh thử một lần không?”
Trong tiết học môn tự chọn, giảng viên từng hỏi chúng tôi một vấn đề, “Các em nghĩ khi nào tình yêu sẽ đến?”
Edit bởi Lạc
Tôi nghĩ tình yêu là một hạt giống.
Có một người lặng lẽ tưới nước cho hạt giống ấy.
Cho đến một ngày, hạt giống nảy mầm.
Giống như lúc này, thuận theo tự nhiên, nước chảy đủ ắt sẽ thành sông.
“Em đồng ý.”
14,
Sau hôm đó, chúng tôi ở bên nhau.
Mùa đông miền Nam lạnh lẽo nhưng không thẳng nổi niềm yêu thích làm đẹp của các cô gái.
Sau một hồi lựa chọn, tôi nghiến răng chọn một chiếc váy lông dê màu be, khoác bên ngoài một chiếc áo cùng màu.
Cả phòng tôi đều nói tôi mặc bộ này rất đẹp.
Khi tôi xuống lầu, Chúc An Du đã chờ sẵn ở bên dưới, xung quanh có rất nhiều người qua lại.
Dưới ánh đèn đường, anh mặc một chiếc áo khoác lông màu đen, đứng đợi tôi.
Tôi chạy tới, ôm eo anh.
“Chờ em có lâu không.”
Anh nắm tay tôi, cau mày hỏi, “Sao lại mặc ít như vậy?”
Hừ, đúng là đồ trai thẳng, tôi không muốn nói chuyện với anh.
“Anh đừng có quản em!”
Anh véo má tôi, “Anh là bạn trai em, anh quan tâm một chút thì sao!”
Tôi vùng vẫy phản đối, “Không… anh buông ra đi!!”
Thôi xong con ong rồi!
Kem nền phấn phủ của tôi bị anh lau sạch mất rồi?
Sau khi Chúc An Du buông ra, tôi giận dỗi quay mặt đi chỗ khác.
Anh không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn tôi.
Thấy tôi vẫn cứng đầu, anh thở dài, gỡ khăn quàng trên cổ mình rồi quấn quanh cổ tôi.
Trên khăn mang theo một mùi hương nhàn nhạt, giống như mùi thơm trên người anh vậy.
“Em giận hả?”
Tôi tức giận, “Mặc thế này rất xinh đẹp mà?”
Anh chọc chọc mặt tôi, “Em tức giận trông như một con cá nóc.”
Dưới ánh đèn đường, tôi nhìn thấy hai chiếc bóng của chúng tôi đổ dài.
Chúc An Du thở dài, nhẹ nhàng nói, “Anh rất lo lắng, nếu cá nóc của anh cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?”
Khi nói chuyện, Chúc An Du cúi đầu xuống, hơi thở phả vào tai tôi, tê tê dại dại.
Tôi đỏ mặt vùi vào trong lòng anh, “Em sẽ không bị cảm lạnh đâu.”
Ngực Chúc An Du run nhẹ, giọng nói cũng mang theo ý cười.
“Xinh đẹp, bạn gái anh xinh đẹp nhất trên đời!”
Tôi nhận ra anh đang trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi, vậy là tôi kiêu ngạo ngẩng đầu, “Tất nhiên rồi!”
Cảm giác ấm áp từ khăn quàng cổ chậm rãi lan khắp cơ thể.
Tôi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt trong veo giống như cún con của Chúc An Du, anh đang nhìn tôi cười.
Vẫn đẹp trai như trước đây.