THANH NINH - CHƯƠNG 10
Cập nhật lúc: 2024-07-13 15:23:14
Lượt xem: 58
31.
Kiếp trước, Hoắc Ngữ Vi cũng sai Cát Nhu ra tay bắt cóc tôi.
Nhưng cuối cùng, Cát Nhu bị kết án rất nhẹ, bởi vì cô ta chưa đủ mười tám tuổi và vì Hoắc gia âm thầm động tay chân.
Bà Hoắc còn trách tôi đã gây rắc rối cho gia đình: “Rõ ràng Cát Nhu là một cô bé ngoan, nhưng con lại ép con bé đi đến bước đường này!”
Trong mắt bọn họ, bạn bè của Hoắc Ngữ Vi, thậm chí là người lạ, đều quan trọng hơn con gái ruột của bọn họ.
Chuyện Cát Nhu tấn công tôi, qua miệng Hoắc Ngữ Vi lại thành: “Là vì ngày thường Thanh Ninh ở trường hay bắt nạt người ta, người hiền lành không chịu đựng được nữa mới hành động như vậy.
"Nếu không tại sao có nhiều người như vậy, Cát Nhu lại chỉ tấn công Thanh Ninh chứ?"
32.
Tôi đã sắp xếp để người báo cảnh sát trước.
Cát Nhu đã bị bắt.
Cô ta đã bị kết án vì tội bắt cóc và cố ý gây thương tích.
Trong lúc hoảng sợ, cô ta nói ra mình bị Hoắc Ngữ Vi xúi giục.
33.
Hiếm có dịp nào mà nhà họ Hoắc lại quây quần bên nhau, ngồi bên giường bệnh của tôi.
"Thanh Ninh, con không sao chứ?"
Vẻ mặt bà Hoắc đầy lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-ninh/chuong-10.html.]
“Đây là canh mẹ đặc biệt nấu cho con, con mau uống đi.”
Hoắc Minh Hoài cũng hiếm khi hòa nhã với tôi: “Em đó, nếu không có việc gì thì đi một mình tới đó làm gì, chẳng trách lại xảy ra chuyện.”
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Tôi nhìn điệu bộ giả vờ của bọn họ, nhưng lại không nhìn thấy Hoắc Ngữ Vi xuất hiện, cố ý hỏi: “Hoắc Ngữ Vi đâu?”
Bọn họ nghe tôi nhắc đến Hoắc Ngữ Vi thì lập tức biến sắc.
"Ngữ Vi xảy ra chút chuyện nên không thể đến thăm con được."
Nói xong, bà Hoắc nhìn sắc mặt của tôi, thận trọng nói: “Chuyện của Cát Nhu, con có thể bỏ qua được không?”
34.
Bà ta cố gắng hết sức để tìm ra lý do cho Cát Nhu: "Con và con bé là bạn cùng lớp, con bé vẫn còn rất trẻ, đừng vì chút sai lầm mà hủy hoại cả đời của người ta."
“Mặc dù con bé đã sai, nhưng nếu con thật sự để con bé phải ngồi tù, sau này nghĩ lại con có thấy áy náy không?”
Tôi nghiêm túc trả lời: “Tôi sẽ không cảm thấy áy náy, sẽ chỉ cười to mà thôi.”
35.
Hoắc Minh Hoài thấy tôi mềm cứng không ăn, tức giận chỉ vào tôi:
“Cái con nhỏ này, sao một chút cảm thông cũng không có!”
“Nếu không phải bình thường mày cố ý bắt nạt người khác thì làm sao người ta lại tấn công mày chứ?”
Hay cho cái lý lẽ đổ lỗi cho nạn nhân.
Tôi nhìn đám người nhà họ Hoắc, hiểu rằng bọn họ luống cuống như vậy chỉ có thể là vì Hoắc Ngữ Vi.
“Mấy người lo lắng như vậy chỉ sợ không phải là vì Cát Nhu, mà là vì Hoắc Ngữ Vi đúng chứ.”