THANH NINH - CHƯƠNG 11
Cập nhật lúc: 2024-07-13 15:23:53
Lượt xem: 101
36.
Hoắc Minh Hoài ngẩn người.
Trong mắt bà Hoắc đầy đau lòng: “Con là con gái ruột của mẹ, mẹ làm sao cũng sẽ không đối xử tệ với con. Nhưng Ngữ Vi vì sự trở về của con mà vô cùng đau lòng, con không thể thông cảm cho con bé một chút sao?”
"Mẹ biết rằng Ngữ Vi đã làm sai trong chuyện này, nhưng con bé chỉ là nhất thời đi nhầm đường thôi. Thanh Ninh, con không thể rộng lượng hơn được sao?"
Tôi cười: “Cô ta hưởng phúc mười tám năm mà vẫn muốn người khác thông cảm cho, đúng là mặt dày như tường thành!”
37.
Bà Hoắc thất vọng rời đi.
Buổi tối, Hoắc Minh Hoài tới tìm tôi: "Chu Thanh Ninh, mày khó khăn lắm mới được trở lại, tao khuyên mày nên thông minh lên một chút.”
“Chỉ cần mày không gây rắc rối cho Ngữ Vi.”
Trên mặt anh ta lộ ra vẻ trịch thượng: "Tao sẽ thừa nhận mày là em gái tao."
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
"Hoắc Minh Hoài, tôi đã từng gọi anh là anh trai sao? Đúng là mặt dày!"
Hoắc Minh Hoài bị tôi mỉa mai thì mặt đỏ bừng: "Chu Thanh Ninh, nếu đã vậy thì cả đời mày đừng có gọi tao là anh!"
"Cầu còn không được!"
38.
Ngày tôi xuất viện, Hoắc Ngữ Vi bị đưa đi điều tra.
Cuối cùng cô ta cũng ý thức được rằng khóc cũng vô ích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-ninh/chuong-11.html.]
Đã chạm đến ranh giới của pháp luật, cho dù có tiền có thế như Hoắc gia cũng không thể bao che cho cô ta được.
Cô ta sợ hãi nhìn tôi: “Thanh Ninh, em biết trước đây là em sai, chị hãy rộng lượng tha cho em, đừng truy cứu chuyện này nữa có được không?”
"Em không tranh cãi với chị nữa, em không muốn gì nữa."
Hoắc phu nhân và Hoắc Minh Hoài nhìn tôi, nhịn đau nói: "Thanh Ninh, chỉ cần con không truy cứu chuyện này, chúng ta có thể đưa Ngữ Vi ra nước ngoài."
Ánh mắt bà Hoắc có chút cẩn thận: “Từ nay về sau chúng ta vẫn là một gia đình, được không?”
39.
Tôi cười.
"Chờ Hoắc Ngữ Vi ra tù, các người vẫn có thể là một gia đình."
Ai muốn trở thành người nhà với một gia đình thiên vị như vậy chứ? Ngại mình chưa đủ xui xẻo hay sao?
Tôi xách đồ đạc đã đóng gói từ lâu, đầu không ngoảnh lại đi về ký túc xá của trường.
Ngày có kết quả thi đại học, tôi đứng nhất toàn thành phố khối khoa học tự nhiên với số điểm 691.
Khi ông Hoắc từ nước ngoài trở về, nhận được tin này còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy trong nhà loạn cào cào lên rồi.
40.
Ông ta tìm tới chỗ tôi, ánh mắt vô cùng bất mãn, thái độ dứt khoát nói: “Theo bố về nhà.”
“Con thi thành tích tốt như vậy, bố sẽ tổ chức tiệc cảm tạ thầy cô cho con, để mọi người biết con là con gái nhà họ Hoắc chúng ta, con không nên ghen tị với Ngữ Vi nữa.”
"Mâu thuẫn nhỏ giữa các nữ sinh lại đưa nhau lên tòa án, con có cảm thấy vui vẻ không ?”
Bố tôi nhìn tôi rồi tiếp tục nói: “Chỉ cần con không truy cứu nữa thì gia đình chúng ta vẫn có thể ở bên nhau. Nếu không, tài sản trong nhà một đồng con cũng không được nhận!”