Thanh Xuân Ngọt Ngào Và Rực Rỡ - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-10-20 23:47:05
Lượt xem: 674
Khi tỷ số đang hòa, Lâm Tri Dự ném một cú ba điểm, trận đấu kết thúc.
Ngô Gia vẻ mặt mê mẩn nói: "Đẹp trai quá!"
Tôi bất lực xoa trán: "Trường mình thua rồi, còn mê mẩn gì nữa."
Cô ấy cười đáp: "Nhan sắc là chính nghĩa."
"Nhưng mình cảm thấy anh ấy cứ nhìn về phía chúng ta." Một bạn cùng phòng khác nói tiếp.
“Có thể bạn gái ở gần đây đấy.”
“Hây, đúng là có khả năng.”
Tôi nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của họ, chậm rãi bước về phía trước.
Trên đường ra ngoài, tôi tình cờ gặp Lâm Quân Trạch ở hành lang.
Anh ấy mỉm cười với tôi, “Lớp các em cũng tham gia à?”
Tôi đáp, “Dạ, giờ bọn em về đây.”
“Được, đi đường cẩn thận nhé.” Anh ấy vỗ nhẹ vào vai tôi.
Tôi vừa định nói “Được”, thì cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo phả đến từ phía sau. Tôi quay đầu lại nhìn.
Lâm Tri Dự đang đứng sau tôi với vẻ mặt khó coi. Vì cậu ấy cao hơn tôi rất nhiều, nên tôi phải ngẩng đầu lên nhìn.
Tôi đang phân vân có nên chào cậu ấy một tiếng không, thì cậu ấy đã lướt qua tôi và sải bước rời đi.
Cô bạn cùng phòng vẫn còn đang mê mẩn bên cạnh, “Nhìn gần còn đẹp trai hơn nữa, nhưng có vẻ hơi khó tính.”
“Vẫn là hội trưởng của cậu tốt hơn, vừa đẹp trai vừa dịu dàng, hình như anh ấy còn khá quan tâm đến cậu đấy.”
Tôi vội vàng phủ nhận, “Chỉ là hội trưởng thôi mà.”
Trên đường về, nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Lâm Tri Dự khiến tôi cảm thấy có gì đó nghẹn lại trong lồng ngực.
Vài tuần sau đó, mọi người đều bận rộn với bài kiểm tra cuối kỳ, tôi cũng ngày nào cũng chạy đi chạy lại giữa phòng vẽ và ký túc xá.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Sự giao thoa giữa tôi và Lâm Tri Dự chỉ dừng lại ở buổi chiều hôm cuộc thi đó.
Ngược lại, tôi lại càng ngày càng gặp Lâm Quân Trạch nhiều hơn.
6
“Nhanh thật đấy, thế mà đã lên năm hai rồi, cảm giác như chưa học được gì cả.” Ngô Gia buồn bã gục mặt xuống bàn.
“Vậy thì còn không mau học đi, mình đi đến câu lạc bộ trước đây, chiều nay có buổi tuyển thành viên mới.” Tôi đeo túi xách rồi bước ra ngoài.
Chiều nay chỉ có ba đứa con gái chúng tôi, trên quầy chỉ có hai chiếc ghế đẩu.
Tôi cầm tờ rơi lên, “Hai cậu ngồi đi, mình đi phát tờ rơi.”
Họ không chút khách khí ngồi xuống, bắt đầu lướt điện thoại.
Một tiếng sau, Lâm Quân Trạch xách theo ba ly trà sữa đi tới.
Nhìn thấy tôi, lông mày anh ấy cong lên, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, “Uống trà sữa không?”
“A, cảm ơn.” Tôi nhận lấy, phát hiện là trà sữa nóng.
Sau đó, anh ấy đưa trà sữa cho hai cô gái còn lại.
“Vất vả cho các em rồi, tiếp theo cứ để anh lo.” Anh ấy nói.
“Không, em ở lại cùng hội trưởng.” Một cô gái nói bằng giọng điệu nũng nịu.
Cô gái kia cũng phụ họa, “Em cũng muốn ở lại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-xuan-ngot-ngao-va-ruc-ro/phan-4.html.]
Tôi đáp lại một cách nhạt nhẽo, “Tối nay em còn có việc, vậy em đi trước nhé, cảm ơn trà sữa của anh.”
Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt thoáng qua một tia cảm xúc khó hiểu, “Được.”
.....
Tối nay tôi quả thật cũng có sắp xếp.
Vì điểm toán cao cấp học kỳ trước quá kém, nên tôi dự định ngay từ đầu học kỳ này sẽ phải bổ sung kiến thức toán học cho thật tốt.
Ngay từ khi học cấp ba, tôi đã rất ghét toán, bởi vì dù có học thế nào thì điểm số cũng không thể cải thiện được.
Nhưng điều kỳ lạ là điểm vật lý và hóa học của tôi cũng không tệ.
Lâm Tri Dự còn từng trêu chọc tôi, “Có lẽ cả đời này cậu không có duyên với toán đâu.”
7
Tôi ngồi trong thư viện, lật giở sách toán cao cấp, cố gắng hiểu những công thức này.
Nửa tiếng sau, tôi vẫn dừng lại ở trang đó.
Lúc này, Lâm Quân Trạch đến mà tôi cũng không để ý, “Em đang học toán cao cấp à?”
Tôi giật mình bởi giọng nói đột ngột, “À, dạ.”
“Xin lỗi, làm em giật mình rồi.” Anh ấy nhẹ nhàng xin lỗi.
“Không sao ạ.” Tôi mỉm cười nhẹ.
“Có bài nào không hiểu à, thấy vẻ mặt em ủ rũ quá.” Anh ấy nói.
“Hơi khó một chút.”
“Cho anh xem thử được không?” Anh ấy hỏi.
Tôi đưa sách cho anh ấy.
Anh ấy xem qua, rồi ngồi xuống bắt đầu phân tích bài toán cho tôi.
Những ngón tay thon dài trắng trẻo lướt trên giấy, kiên nhẫn giảng giải cho tôi.
Tôi chợt hiểu ra, “Hóa ra là vậy, để em thử làm bài này xem sao.”
Anh ấy nhìn nghiêng khuôn mặt của Hạ Đình Vãn, mái tóc búi cao tùy ý, một lọn tóc rơi xuống, dáng vẻ chăm chú làm bài khiến anh ấy sững sờ trong giây lát.
“Như vậy có đúng không ạ?” Tôi quay đầu nhìn anh ấy.
Anh ấy đẩy gọng kính, “Ừ, đúng rồi, chỗ này chỉ cần chú ý một chút là được.”
Tôi nhìn đồng hồ, “Cũng muộn rồi, em phải về thôi, hôm nay thật sự cảm ơn anh nhé.”
Tôi dừng lại một chút, rồi ngại ngùng nói, “Ừm... Sau này khi nào rảnh, anh có thể dạy em thêm được không?”
Anh ấy cười đáp, “Không sao, anh cũng đến đây học mà.”
.....
Vì trùng hợp là cùng đường, nên chúng tôi cùng nhau về ký túc xá. Ký túc xá của tôi gần hơn, “Em đi đây, tạm biệt nhé.”
Anh ấy vẫy tay, mỉm cười dịu dàng, “Ừ, tạm biệt.”
Vài tuần sau đó, cứ mỗi tối thứ Năm, chúng tôi đều hẹn nhau đến thư viện, tôi làm bài tập, anh ấy thì làm bài của mình.
Bức tranh cũng trở nên hài hòa lạ thường.
Những bài tôi không hiểu, anh ấy sẽ giảng giải chi tiết cho tôi nghe.
Tôi là người khá chậm nhiệt, nhưng sau khoảng thời gian này, mối quan hệ giữa tôi và anh ấy cũng dần trở nên thân thiết hơn.