Thanh Xuân Ngọt Ngào Và Rực Rỡ - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-10-20 23:47:16
Lượt xem: 658
Một hôm, tôi đi từ thư viện về như thường lệ. Vừa bước vào cửa, các bạn cùng phòng đã vây quanh tôi.
“Khai thật đi, cậu và hội trưởng có phải đang hẹn hò không?” Ngô Gia kéo dài giọng hỏi.
Một cô bạn khác cũng tiếp lời, “Bây giờ không ít người nói hai người đang yêu nhau đấy.”
Tôi ngắt lời họ, “Dừng! Dừng lại, bọn mình chỉ cùng nhau đến thư viện học thôi, chỉ vậy thôi.”
Họ tỏ vẻ nghi ngờ, “Thật không? Không có gì khác à?”
Tôi nói với vẻ mặt hơi bất lực, “Tất nhiên là không rồi.”
Ngô Gia buông tôi ra, “Bọn mình cũng chỉ là thấy cậu hiền lành quá, sợ cậu chịu thiệt thòi thôi.”
Tôi vỗ nhẹ vào tay cô ấy, “Yên tâm đi.”
.....
Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Đình Vãn, Ngô Gia cũng sững người một lúc. Gương mặt thanh tú, đôi mắt phượng toát lên vẻ lạnh lùng trời sinh.
Ngày đầu tiên Hạ Đình Vãn vào đại học, không ít người còn cố tình đến tận cửa lớp để ngắm nhìn.
Ban đầu Ngô Gia cứ nghĩ Hạ Đình Vãn khó gần, nhưng không ngờ cô ấy rất dễ chịu, tính cách cũng rất tốt, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ.
Vì vậy, Ngô Gia rất quý mến Hạ Đình Vãn từ tận đáy lòng.
8
Đối với những gì họ nói, tôi cũng không mấy để tâm.
Mãi cho đến khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, vào ngày công bố điểm, tôi nhìn thấy điểm toán cao cấp của mình tăng lên một mảng lớn, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ rằng mình nên cảm ơn anh ấy tử tế, tôi nhắn tin cho Lâm Quân Trạch, “Nhờ có anh, điểm toán của em đã tiến bộ rất nhiều, cảm ơn anh nhiều nhé.”
Vài phút sau, Lâm Quân Trạch trả lời, “Là do em thông minh đấy chứ, coi như là phần thưởng, thứ Bảy này em có thể cùng anh ăn tối được không?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Được, vậy em mời nhé.”
.....
Thứ Bảy.
Vì Lâm Quân Trạch để tôi chọn địa điểm, nên tôi đã chọn một quán lẩu mới mở, cũng không xa trường lắm.
Tôi chỉ dọn dẹp qua loa một chút rồi đeo túi xách ra ngoài.
Vừa xuống đến tòa nhà ký túc xá, tôi đã thấy Lâm Quân Trạch đang đứng đợi ở cửa. Thấy tôi đi xuống, anh ấy nở một nụ cười nhạt, “Đi thôi.”
Chúng tôi đến quán lẩu, vừa bước vào cửa, mùi lẩu đã xộc thẳng vào mũi. Quán rất sạch sẽ gọn gàng, được trang trí theo phong cách đơn giản, ánh sáng cũng khá đầy đủ.
Tôi nhìn xung quanh thấy khá đông khách, “Đông người thế này chắc là ngon lắm đây.”
Lâm Quân Trạch cười nhẹ, “Chắc vậy.”
Sau khi chúng tôi ngồi xuống, Lâm Quân Trạch hỏi, “Chắc em không ăn cay được đâu nhỉ?”
Tôi gật đầu, “Nếu anh ăn cay thì cũng có thể gọi lẩu uyên ương.”
“Anh cũng ít ăn cay lắm.” Anh ấy đáp.
Khi các món ăn được mang lên dần dần, khách trong quán cũng đông hơn.
Tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc từ bàn bên cạnh, tôi quay đầu nhìn qua, từ tấm bình phong gỗ chạm rồng, tôi nhìn thấy Lâm Tri Dự.
Lúc này, cậu ấy đang lật xem thực đơn, nói chuyện gì đó với người bạn đối diện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-xuan-ngot-ngao-va-ruc-ro/phan-5.html.]
Tôi lập tức thu hồi ánh mắt, nhưng tim lại đập rất nhanh, không hiểu sao tôi lại không muốn để cậu ấy nhìn thấy tôi và Lâm Quân Trạch đang ăn cơm cùng nhau.
Lâm Quân Trạch thấy vẻ mặt tôi hơi khác lạ, liền hỏi, “Sao vậy?”
Tôi cố tỏ ra thoải mái, “Không sao, bị bỏng thôi ạ.”
“Ăn từ từ thôi.”
Nửa tiếng sau đó, tôi cảm thấy rất khó chịu. May mà có tấm bình phong ngăn cách ở giữa, nhưng thiết kế chạm rồng ở giữa có thể nhìn rõ bên kia.
Tôi chỉ biết âm thầm cầu nguyện đừng quay đầu lại, đừng để ý đến tôi.
Tôi thấy cũng ăn gần xong rồi, “Em ăn gần xong rồi, chúng ta đi nhé?”
Lâm Quân Trạch đáp, “Ừ.”
Nói rồi anh ấy đứng dậy định đi thanh toán, tôi ngăn anh ấy lại, “Đã nói là em mời mà.”
Lâm Quân Trạch không lay chuyển được tôi, đành phải thỏa hiệp.
Có lẽ đã nghe thấy động tĩnh bên này, khi tôi đang thanh toán, tôi cảm nhận được ánh mắt từ phía sau. Tôi theo bản năng quay đầu lại.
Vừa vặn chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Lâm Tri Dự, cậu ấy nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm, rồi lại cúi đầu xuống không nhìn tôi nữa.
Tôi sững người một lúc, sau đó cùng Lâm Quân Trạch ra khỏi quán.
Tôi muốn bản thân đừng bận tâm, chúng tôi đã không còn quan hệ gì nữa rồi, nhưng tôi vẫn không kìm được mà nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của cậu ấy.
Lâm Quân Trạch nói chuyện với tôi, tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
Anh ấy đột nhiên dừng bước, tôi khó hiểu quay đầu nhìn.
Ánh mắt Lâm Quân Trạch thoáng chút buồn bã, cẩn thận hỏi: "Đi chơi với anh, có phải em không vui không?"
Tôi vội vàng xua tay: "Không có, em chỉ là đang nghĩ chút chuyện thôi."
Anh ấy hình như không tin lắm, nhưng vẫn đáp: "Ừ."
Tôi chuyển chủ đề: "Bây giờ chúng ta về trường luôn hay là bắt taxi?"
Giọng anh ấy dịu dàng: "Hay là chúng ta đi vòng qua cây cầu lớn kia nhé, có thể ngắm cảnh đêm."
"Ừ."
...
Trời vẫn chưa muộn lắm, trên đường vẫn còn rất nhiều người qua lại.
"Em học vẽ từ hồi tiểu học à?" Anh ấy nhẹ giọng hỏi.
Tôi cẩn thận nhớ lại, rồi có chút ngạc nhiên: "Hình như là tiểu học, sao anh biết?"
Khóe miệng anh ấy nở một nụ cười nhạt: "Thật ra, anh với em học cùng một lớp vẽ đấy."
Tôi rất sốc: "Thật sao?!"
"Ừ, anh vừa nhìn đã nhận ra em rồi." Anh ấy nhếch môi cười khẽ.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tôi còn muốn hỏi thêm thì tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Tôi lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên "Lâm Tri Dự" hiển thị trên màn hình, khựng lại một chút.
"Xin lỗi anh nhé, em nghe điện thoại một lát."
"Không sao." Lâm Quân Trạch nói xong liền đi ra xa, nhường không gian riêng cho tôi.