Thập niên 70: Bạch phú mỹ - Chương 4: Tôi ở nhà Hạ Tùng Bách
Cập nhật lúc: 2024-10-15 14:52:37
Lượt xem: 7
Chu Gia Trân nói: “Đừng đứng ngây ra đó nhìn, đi thu nhặt đồ đạc của em đi. Xem có cái gì bị đập hỏng không.”
Bột mì và thịt ngon Triệu Lan Hương mua về chưa kịp hưởng, đã phải vội vàng tham gia vào hàng ngũ cứu hành lý.
Đại đội trưởng Lý Đại Lực nhận được tin tức đã nhanh chóng chạy đến. Nhìn căn nhà cũ đổ sụp xuống, lông mày anh ta nhíu chặt lại giống như hận thù gì đó lớn lắm. Bởi vì vụ thu hoạch năm ngoái không được tốt lắm, đại đội đã nghèo đến mức phải phát đồ ăn cứu tế rồi, lúc này lại đúng vào thời kì giáp hạt, lấy đâu ra tiền thừa để xây nhà cho thanh niên trí thức bây giờ?
Đám thanh niên trí thức vây quanh anh ta, hỏi xem nên làm gì bây giờ, Lý Đại Lực lau mặt một cái, rồi nói dõng dạc: “Yên tâm, tôi sẽ sắp xếp chỗ ở chu đáo cho mỗi người ở đây. Đêm nay cứ ở tạm trong nhà các hương thân…… Còn sau này sắp xếp thế nào, thì tối nay tôi sẽ về suy nghĩ. Bây giờ mọi người…”
Lý Đại Lực đang định nói mọi người ra ngoài chơi đi, nhưng mà sau khi nhìn thấy làn da trắng nõn sạch sẽ của Triệu Lan Hương thì nuốt lại những lời này.
Thả mấy cô gái nũng nịu thế này ra ngoài cũng không tốt, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ.
Lý Đại Lực nói: “Mọi người qua đây với tôi, phòng để nông cụ của đại đội vẫn còn trống, ban ngày mọi người tạm đặt chân ở đó cũng được.”
Đám người Triệu Lan Hương gửi tạm đồ đạc, hành lý ở phòng để tài sản chung của đại đội, mấy người đều nhếch nhác nhìn sang nhau.
Đám nam thanh niên trí thức là vất vả nhất, mặt đầy bùn đất, dùng tay lau mặt một cái là mặt đen lại giống như bao công, khiến đám nữ thanh niên trí thức đang mặt ủ mày ê cũng phải bật cười. Buổi chiều Tưởng Lệ vô cùng vui vẻ quay về, thì nhận ra mấy thứ mình không cất trong hòm đều bị va đập hỏng rồi. Việc này khiến sắc mặt cô ta trở nên âm u, nhìn ai cũng không vừa mắt. Đợi đại đội trưởng đi khỏi, cô ta mới khinh bỉ một tiếng: “Cái chỗ rách nát này.”
Trong lòng Triệu Lan Hương âm thầm phỉ nhổ, biết rõ chỗ này là chỗ rách nát cô ta còn tới làm gì nhỉ? Về chuyện này Triệu Lan Hương cũng thật sự không hiểu nổi.
Nhưng mà bây giờ cô đã đói đến mức n.g.ự.c dán vào lưng rồi, không thừa thời gian để suy đoán tâm trạng của cô nàng ấy nữa. Cô mượn phòng chứa củi của hàng xóm, để làm món bánh bao nhân thịt trộn lẫn rau dại với Chu Gia Trân. Triệu Lan Hương dùng dầu rất hoang phí, một lần dùng đã hết cả hai lạng dầu vừa mới mua. Một tiếng sau bánh bao của cô đã hấp chín. Bánh bao được làm từ bột mì Phú Cường loại ngon nhất cùng với nửa cân thịt ba chỉ heo, vừa mềm vừa không ngấy.
Trong khi người ngồi trong phòng chứa nông cụ đều đang đói bụng, thì cô và Chu Gia Trân đang ngồi ở phòng sát vách hút mì sợi sùm sụp.
Mùi hương bay khắp căn phòng, khiến vài thanh niên trí thức không nhịn được phải ngó về phía bên đó. Khi trông thấy vẻ mặt đang ăn uống cực kỳ thỏa mãn của Chu Gia Trân, bọn họ càng thấy đói hơn.
Triệu Lan Hương thấy thế, thì không ăn mảnh, cô mời mọi người đến rồi lấy ra một chút mì sợi còn thừa lại cho đám thanh niên trí thức ăn để lấp cái bụng đang trống rỗng. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ăn với canh nóng tốt xấu gì cũng đủ để lót bụng.
Hành động ấy của Triệu Lan Hương khiến đám thanh niên trí thức đang buồn bực vì không có nơi để ở dễ chịu hơn một chút, ấn tượng đối với cô gái kiệm lời, tẻ nhạt này cũng tăng lên vài bậc. Tuy rằng Triệu Lan Hương không mời bọn họ ăn bánh bao, nhưng có mỳ ăn với tương đậu cũng tốt lắm rồi. Dù sao thì bột mì cũng là lương thực tinh, thịt heo cũng là đồ hiếm có. Ăn chực người ta một bữa lương thực tinh, đã là chiếm lợi rất lớn rồi.
Tuy Tưởng Lệ đã ăn no bụng rồi mới về chỗ ở của thanh niên trí thức, nhưng trải qua một phen thu dọn hành lý vất vả, thức ăn trong bụng cô ta đã tiêu hóa gần như hết sạch rồi. Lúc Triệu Lan Hương làm bánh bao cô ta đã ngửi thấy mùi hương, mùi hương ấy thật sự rất mê người. Chỉ ngửi mùi hương thôi, cũng thơm hơn loại bánh bao cô ta vừa ăn ở tiệm cơm quốc doanh kia rồi. Nhưng mà Triệu Lan Hương không gọi thẳng tên, mời cô ta đến ăn cùng, Tưởng Lệ cũng không vứt bỏ được thể diện để đến ăn chực được.
Mãi cho đến khi trơ mắt nhìn thấyTriệu Lan Hương nuốt nốt chiếc bánh bao cuối cùng vào bụng, không mời cô ta một câu nào, Tưởng Lệ tức giận trợn trừng mắt, hậm hực ôm một bụng tức vào người.
Tình cảm của Triệu Lan Hương dành cho anh trai cô ta rất nhiệt tình, giống như viên kẹo mạch nha dính chặt lại, có dứt thế nào cũng không dứt ra được. Khoảng thời gian trước khi anh trai cô ta nằm viện, cô ta chỉ tùy ý nói một câu thôi, Triệu Lan Hương đã vội vội vàng vàng mua một đống thực phẩm dinh dưỡng mang tới, không phàn nàn câu nào, đến tận bây giờ anh trai cô ta vẫn chưa ăn hết chỗ thực phẩm dinh dưỡng ấy đâu. Không ngờ vừa mới xuống nông thôn được vài ngày, ngay cả một cái bánh bao thịt Triệu Lan Hương cũng tiếc không muốn cho cô ta ăn rồi.
Khi đi qua người Triệu Lan Hương, Tưởng Lệ cố ý lạnh lùng nói: “Cuối tuần này tôi sẽ viết thư gửi về nhà, đừng mong tôi sẽ nói tốt cho cô.”
Nói xong cô ta nhấc chân nhanh chóng ra khỏi phòng để nông cụ.
Triệu Lan Hương thích ý xoa cái bụng no tròn, cũng không để ý đến lời của Tưởng Lệ.
Chu Gia Trân quay đầu nói nhỏ với cô: “Hai người quen nhau à?”
Triệu Lan Hương trả lời bâng quơ: “Cùng đến từ một chỗ, có điều không thân lắm.”
Chu Gia Trân tức giận bất bình: “Cô ta cũng thật là, đến đại đội trưởng cũng dám ghét bỏ. Đại đội trưởng là người vô cùng tận tâm làm hết trách nhiệm, thật sự không thể chê vào đâu được. Mấy đại đội khác thường xuyên có chuyện người bị đói c.h.ế.t đấy. Tuy rằng đại đội chúng ta cũng ăn không đủ no, nhưng hàng năm đều phát đủ lương thực. Nếu chê chỗ này nghèo, sao còn xuống nông thôn?”
Triệu Lan Hương chỉ cười không nói gì, vẫn cúi đầu vá lại vết rách trên quần áo mình. Từng sợi chỉ xuyên qua áo sơ mi trắng tinh của cô, cô dùng chỉ màu lam thêu thành đóa hoa ở chỗ rách trên cổ tay áo, khiến chỗ bị rách do cành cây cào vào càng tinh xảo đẹp đẽ hơn.
Sự chú ý của Chu Gia Trân nhanh chóng bị đóa hoa nhỏ này hấp dẫn. Vá quần áo kiểu này thật sự vô cùng hiếm thấy.
Cô đưa quần áo qua cho Chu Gia Trân xem. Còn mình thì chống cằm nhìn lên bầu trời xanh, tâm trạng không tệ lắm.
Ký túc xá tập thể của thanh niên trí thức sụp xuống, không biết đội trưởng sẽ sắp xếp cho bọn họ ở chỗ nào. Cô thì… Ngoài căn nhà của ông chồng già ra, cô không muốn đi đâu hết.
…
Triệu Lan Hương đang nghĩ cách để được đến sống tại căn nhà của ông chồng già, còn Lý Đại Lực thì đang nghĩ nát óc tìm cách sắp xếp chỗ ở cho thanh niên trí thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-bach-phu-my/chuong-4-toi-o-nha-ha-tung-bach.html.]
Anh ta cố ý triệu tập người dân trong thôn đến thảo luận, đã nói đến mức miệng đắng lưỡi khô rồi, nhưng vẫn không có kết quả. Tuy rằng danh từ thanh niên trí thức nghe rất êm tai, tới đây với khẩu hiệu: xây dựng nông thôn xã hội chủ nghĩa kiểu mới, kết quả đúng thật là xây dựng, nhưng mà xây dựng đến mức bọn họ càng nghèo hơn. Đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi, không có nhà ai bằng lòng thu nhận đám thanh niên trí thức này cả.
Lý Đại Lực cố gắng kiềm chế, nói: “Mọi người không phải nuôi cơm bọn họ, chỉ cần cho bọn họ ở nhờ một khoảng thời gian mà thôi. Đợi đến khi ký túc xá của thanh niên trí thức xây xong, bọn họ sẽ không làm phiền mọi người nữa. Nếu như mọi người không đồng ý, thì tôi đành sắp xếp cho bọn họ ở luân phiên từng nhà một. Dù sao tổng cộng cũng chỉ có mười mấy thanh niên trí thức, mỗi nhà ở lại một tháng, như vậy sẽ công bằng cho tất cả mọi người, cũng đỡ phải bỏ tiền ra xây nhà cho bọn họ.”
Người dân trong thôn vừa nghe thấy thế đã đứng ngồi không yên.
“Haiz… Đội trưởng, cậu định hại chúng tôi đấy à?” Đây là lời của những người ngay thẳng nói.
Vân Chi
“Không được không được, mỗi nhà ở một tháng sao được, không ổn định biết bao. Khả năng trong lòng thanh niên trí thức cũng không muốn như vậy.” Đây là lời của những người theo phe nói lòng vòng không rõ ràng.
“Hay là rút thăm, nhà ai rút phải thì để nhà ấy thu nhận.” Đây là lời của những người theo phe mạo hiểm.
Mọi người đẩy tới đẩy lui, gân cổ tranh cãi một lúc lâu, cuối cùng Lý Đại Lực quyết định, các cán bộ trong thôn phải tiếp nhận đám thanh niên trí thức này để làm tấm gương cho người khác, nhà đại đội trưởng, nhà bí thư chi bộ nhận hai người, nhà phó đội trưởng, nhà phó bí thư chi bộ nhận một người. Còn mấy người nữa thì để người dân trong thôn rút thăm quyết định.
Đơn giản chỉ lo chỗ ở, không nuôi cơm, dọn dẹp lại một căn phóng chứa đồ lặt vặt cho đám thanh niên trí thức chuyển vào là được. Tuy rằng chỉ vậy thôi nhưng vẫn có rất nhiều người không muốn chịu thiệt.
Nhà Lý Hữu Phúc rút phải ba người, nhà Lý Kiến Quốc rút phải ba người, nhà Hạ Quốc Khánh cũng rút phải ba người, Hạ Ái Quân thì rút trúng hai người. Những nhà không rút phải thanh niên trí thức thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng rất sung sướng nhưng không để lộ ra ngoài, cố gắng che giấu đi ý vui mừng, còn vỗ tay cổ vũ mấy nhà kia, giọng điệu rất khí phách: “Yên tâm đi, những học sinh này đều rất hiểu chuyện, không chừng mỗi tháng còn trợ cấp cho các anh chút tiền thuê nhà với tiền củi lửa đấy!”
Vợ Lý Kiến Quốc chống eo, đầu ngón tay chỉ vào vài cái tên trên danh sách thanh niên trí thức nói: “Nhà chúng tôi muốn ba người này.”
Ba người bà ta chỉ tên lần lượt là Tưởng Lệ, Triệu Lan Hương và Đường Thanh. Hàng ngày ba thanh niên trí thức này đều ăn mặc sạch sẽ, còn rất lịch sự, dáng vẻ lanh lợi xinh xắn, nhìn mới giống người thành phố chân chính, ba ngày hai bữa không phải đến quán ăn thì mua thịt về nấu, dư dả đến mức người dân trong thôn không khỏi thèm thuồng. Nếu thu nhận ba người này, nói không chừng còn có thể được nhờ, cũng được ăn thêm chút thịt.
Ba nhà khác lập tức phản đối, kết quả của việc phản ối là mọi người lại bắt đầu cãi nhau, vì tranh giành mấy thanh niên trí thức “Sống thoáng” trong đám người, cãi nhau ồn ào mãi không dứt, khiến đầu óc Lý Đại Lực ong ong hết cả lên.
Anh ta dùng hết sức đập mạnh một cái xuống bàn, tức giận mắng: “Đều câm miệng hết cho tôi, cãi cọ ầm ĩ còn ra thể thống gì nữa!”
Nhìn bề ngoài có vẻ đội trưởng Lý Đại Lực là người rất hung dữ, thật ra anh ta hiền như cục đất vậy, nhưng rất có uy nghiêm trong đại đội, ngay cả người phụ nữ đanh đá nhất trong đại đội cũng không dám chọc vào anh ta.
Cuối cùng bí thư chi bộ nói: “Như vậy không được, như vậy không được. Nhà ai bằng lòng chủ động tiếp nhận thanh niên trí thức thì đứng ra, chỉ nghĩ đến việc chiếm lợi về mình thì sao được?”
Cuối cùng nể tình đội trưởng và bí thư chi bộ, có mấy nhà do dự đứng dậy, giảm bớt áp lực cho ba nhà kia. Bình quân mỗi nhà chỉ nhận từ một đến hai người, áp lực không lớn lắm, vẫn trong phạm vi có thể tiếp nhận được.
Sau khi tiễn hết mọi người ra về, cả người Lý Đại Lực đều mất hết sức lực.
Anh ta dùng khăn tay lau mặt một cái, rồi nói với bí thư chi bộ: “Sắp xếp phân phối những đồng chí ấy thế nào cũng là một vấn đề đau đầu.”
Bí thư chi bộ hài hước nói: “Quan tâm làm gì, bọn họ không có tay sao?”
Lý Đại Lực vỗ trán, ra vẻ đã hiểu: “Vậy để bọn họ tự mình chọn, quan tâm hết cái nọ đến cái kia, thì mệt c.h.ế.t yêm* mất?” (Yêm – cách xưng tôi của dân quê)
Đến buổi chiều Lý Đại Lực đến chỗ ở tạm thời của thanh niên trí thức tuyên bố quyết định của anh ta, bảo đám thanh niên trí thức này tự mình lựa chọn chỗ ở, đợi đến cuối năm khi đại đội nộp lương thực lên nếu giàu có thì sẽ xây ký túc xá mới cho bọn họ.
Trên danh sách tổng cộng có tám nhà bằng lòng tiếp nhận thanh niên trí thức, Triệu Lan Hương tìm vài lần vẫn không tìm thấy cái tên ông chồng già nhà cô.
Cô lại ghi thêm một khoản nợ nữa cho ông chồng già nhà cô về điều này, trên mặt thì cười hì hì nói: “Báo cáo đội trưởng, tôi đã giải quyết vấn đề chỗ ở của mình rồi, không tăng thêm gánh nặng cho đại đội.”
Lý Đại Lực quan sát cô, nữ thanh niên trí thức này đang dùng đôi mắt to tròn, sáng long lanh nhìn chằm chằm vào anh ta, nhìn chăm chú đến mức trái tim anh ta nóng lên, đập nhanh hơn. Anh ta dùng khuôn mặt đen như than, không dễ chịu lắm nhìn sang, mở miệng nói một câu đặc tiếng địa phương: “Thế à, là nhà ai?”
Giọng nói trong trẻo của Triệu Lan Hương cắn ra cái tên kia: “Nhà Hạ Tùng Bách.”
Hai tay Lý Đại Lực nắm lấy nhau, dáng vẻ giống như đang tự hỏi, nhưng thật ra thì đầu óc đã bị nụ cười của nữ thanh niên trí thức này làm mờ mắt rồi. Sao lại có thể có người cười đẹp như vậy được nhỉ, khi cười rộ lên đôi mắt long lanh giống như hồ thu trong vắt, đánh thẳng vào trái tim người khác, khiến trái tim trở nên tê dại.
“A…… Là nhà Hạ Tùng Bách à, Hạ Tùng ——”
Đột nhiên anh ta tỉnh táo lại, Hạ Tùng Bách, đây không phải là tên du côn chơi bời lêu lổng không học vấn không nghề nghiệp Hạ Tùng Bách trong thôn kia chứ?
Lý Đại Lực lập tức lắc đầu, nghiêm túc nói: “Cô đổi sang nhà khác đi, nhà này không được.”