Tháp Vong Nhi - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-04-19 20:28:53
Lượt xem: 438
“Khương Cửu!” Tôi lớn tiếng gọi, “Tôi biết tôi muốn cái gì rồi!”
Cậu ấy nhìn xuống núi, khóe môi lộ ra ý cười nhẹ.
Chim sẻ vỗ cánh bay về phía trời xanh, cậu ấy nhẹ nhàng quay đầu lại hỏi: "Cậu muốn điều gì?"
Tôi không trả lời cậu ấy ngay.
Chúng tôi quan sát những người đi lên núi, họ mang theo những chiếc búa và những cỗ máy khổng lồ đến bên tháp Bảo Đồng.
Hoa dành dành trên sườn núi đang vui vẻ đung đưa dưới ánh mặt trời.
Đi kèm với âm thanh ầm ầm vang dội, tháp Bảo Đồng đã sụp đổ.
Sự mục nát, bẩn thỉu của quá khứ đều bị phơi bày dưới ánh mặt trời cuối hè rực rỡ, không thể che giấu.
Khương Cửu đứng dưới bóng cây đại thụ, nhìn cảnh tượng đổ nát.
Tôi cảm thấy cơ thể mình vô cùng nhẹ nhõm.
“Cửu Cửu.” Tôi nói, “Tôi muốn cùng đi với những cô bé đó.”
22.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Khương Cửu nhìn tôi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”
“Tôi rất muốn nhìn thấy cậu trưởng thành.”
“Tôi biết.”
“Tôi rất muốn cùng cậu đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài.”
“Tôi biết.”
Cổ họng tôi như bị chặn lại, một lúc sau, tôi lấy lại được giọng nói của mình.
“Tôi muốn một thứ cuối cùng từ cậu.”
“Là gì?”
Tôi cố gắng mỉm cười, vươn tay ôm lấy cậu ấy.
Khương Cửu tựa lên vai tôi, nước mắt xuyên qua cơ thể tôi, rơi vào tim tôi.
“Tuế Tuế.” Cậu ấy nhẹ giọng lặp lại “Tuế Tuế.”
“Ừ.”
Đó là một cái ôm rất tuyệt vời.
Cái ôm nhẹ nhàng và ấm áp như trong giấc mơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-vong-nhi/chuong-13.html.]
“Tôi sẽ biến thành gió trong núi, thành mưa trong rừng trúc, thành đom đóm trong đêm mùa hạ, mãi mãi mãi mãi ở cạnh cậu.”
Cậu ấy cuối cùng cũng phản ứng lại, mở to đôi mắt.
Cậu ấy im lặng, ra sức nắm lấy tay tôi.
Bàn tay tôi đang từ từ tan biến.
Tôi nói câu xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi phải rời xa cậu rồi.”
Trong phút chốc, thế giới trong mắt tôi như bị nước mưa gột rửa.
Tôi nhìn thấy những làn khói trắng quẩn quanh trên sườn núi như lẩn trốn, mơ hồ biến thành từng bé gái.
Có những con đom đóm nho nhỏ bay quanh cơ thể họ, tôi nghe thấy tiếng cười của họ vang vọng trên bầu trời.
Những người dân trong làng đang cãi nhau đến mặt đỏ tía tai, ba mẹ tôi bị chặn lại thì khóc lớn, mà đám trẻ con lững thững trôi qua họ, nhanh chóng bay về vùng đất rộng lớn.
Khương Cửu càng ôm chặt hơn, nhưng cơ thể tôi lại từ từ tan biến trong vòng tay cậu ấy.
Cậu ấy không thể giữ được tôi nữa.
“Như vậy đủ rồi.” Tôi nói, “Một cái ôm là đủ rồi.”
Cửu Cửu ôm lấy tôi, quỳ trên mặt đất, cuối cùng bật khóc như một đứa trẻ.
23.
Tôi dần dần không nghe thấy âm thanh gì nữa.
Nó giống như bị ném vào một cái giếng cạn tối tăm, tuyệt vọng và kinh khủng.
Mà trong màn sương mù bao la, rất lâu sau tôi mới thấy được một chút ánh sáng.
Đó là sự tái sinh.
Vô số bé gái đi theo sau tôi.
Tôi nắm chặt lấy tay các bé gái, đi về phía ánh sáng.
=======/======
Chú thích:
Sau khi xây dựng đất nước, toàn bộ tháp Bảo Đồng ở vùng núi trên cả nước đều bị phá hủy.
Vào năm 60, tháp Bảo Đồng tại các làng trọng yếu đã bị tháo dỡ toàn bộ.
Vào năm 70, toàn bộ tháp Bảo Đồng đều bị phá hủy hoàn toàn.