Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tháp Vong Nhi - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-04-18 17:08:21
Lượt xem: 772

Nhà tôi nằm trên vùng đất cao nhất thôn Nhã, gần với núi. Từ nhà tôi đến quảng trường thôn cách một khoảng không xa cũng không gần.

Cửu Cửu đi xuống núi như thể đi bộ trên đất bằng, tôi cũng ngoan ngoãn đi theo cậu ta.

Chúng tôi đi ngang qua cái ao đầy tảo bèo, trông thấy mấy con vịt trời đang vẫy đạp trong vũng nước tù đọng dơ bẩn. Mấy đứa nhóc trong thôn đang chơi đùa bên bờ ao, hét lên những âm thanh chói tai.

Tôi vô thức nấp sau lưng Cửu Cửu.

Tên nhóc mập cầm đầu bên kia tên là Lý Văn, là anh họ của tôi, trước đây nó hay bắt bọ thả vào tóc tôi.

Lý Văn nhìn thấy Cửu Cửu liền cười ré lên kinh ngạc: “Đây không phải con của người đàn bà điên ư? Sao thế, hôm nay không ở chung với bà mẹ điên của mày à?”

Một tràng cười phá lên bên cạnh.

Cửu Cửu đi ngang qua mặc kệ bọn họ, Lý Văn lại không chịu bỏ qua: “Đừng đi chứ, sao mày không cho tụi tao xem thử bình thường mẹ mày phát điên như thế nào?”

Một thằng nhóc đen gầy liền cười rồi nhặt một hòn đá dưới đất ném về phía Cửu Cửu.

Cửu Cửu lười biếng nghiêng đầu sang bên, tránh được hòn đá ném tới.

Lý Văn bước tới, vươn tay kéo cổ áo Cửu Cửu.

“Thằng chó! Tao đang nói chuyện với mày đấy!”

Cửu Cửu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nó, nói: “Mày muốn chết.”

“Mày nói gì hả?”

Tôi cảm thấy một cơn gió lạnh buốt vừa lướt qua mình.

Một giây sau, Lý Văn đã bị đẩy xuống ao.

Nước b.ắ.n lên tung tóe giống như đá bị ném xuống mặt nước.

“Lý Văn rơi xuống nước rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-vong-nhi/chuong-3.html.]

Đám nhóc hét lên kinh hãi rồi bỏ chạy tán loạn, giống như đám vịt trời hoảng hốt vỗ cánh. 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Cửu Cửu đút hai tay vào túi quần, hờ hững quay đầu lại nhìn trên vai mình, trầm giọng nói câu gì đó.

Nhưng trên bả vai cậu ta rõ ràng chẳng có gì cả.

Lòng bàn chân tôi đột nhiên đông cứng không thể động đậy mà không biết vì sao. 

Khí lạnh xung quanh dường như âm thầm tập trung hết vào người Cửu Cửu. 

Một trận cuồng phong ập tới.

Tiếng gào thét, khóc lóc, tự do hoành hành.

Hoàng hôn buông xuống, Cửu Cửu đứng trong gió, gương mặt lạnh lùng, bộ đồ trắng tung bay, nốt ruồi son phía đuôi mắt sáng rực lên.

Cậu ta bỗng bật cười.

Tôi thấy cậu ta duỗi bàn tay gầy tái nhợt của mình ra, nhàn nhã vuốt ve khoảng không trên vai, vẻ mặt cưng chiều như thể đang chơi đùa với thú cưng yêu quý vậy.

“Cậu đang làm gì thế?” Tôi hỏi.

Cậu ta phớt lờ tôi, nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng quỷ dị.

“Cậu g.i.ế.c nó rồi.”

“Tôi không g.i.ế.c nó.” Cậu ta nhàn nhã nhìn về phía tôi, vừa vô tội vừa điềm tĩnh, “Không phải tôi đẩy.”

Không kịp nghĩ nhiều, tôi liền nắm chặt lấy tay cậu ta.

“Chạy nhanh đi!” Tôi vội vàng nói, “Tôi dẫn cậu chạy!”

Cửu Cửu sững người.

Ngay sau đó, gương mặt cậu ta liền dần dịu lại, cậu ta vươn tay cạnh bên mặt tôi nhưng lại không chạm vào mặt tôi.

“Không cần chạy, nó không c.h.ế.t đâu.”

Loading...