Tháp Vong Nhi - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-04-18 17:08:46
Lượt xem: 639
Thầy phong thủy vội vàng chạy đến, cứu Lý Văn từ trong nước ra.
Lý Văn được cứu lên bờ ho sặc sụa nôn ra mấy ngụm nước, vừa nhìn thấy Cửu Cửu liền điên cuồng lùi về sau nhưng vẫn không ngừng mắng chửi.
“Ma trong tháp! Mày là ma trong tháp!”
Từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn tôi.
Cửu Cửu vẫn bình tĩnh đứng đó, Thầy phong thủy nhìn Lý Văn đã chạy xa, liền quay đầu nhìn Cửu Cửu thở dài.
“Cậu cần gì phải gây hấn với chúng?”
“Tôi không gây hấn với chúng, là chúng gây hấn với tôi.”
“Ta biết bọn chúng thích bắt nạt người khác, chỉ cần đuổi chúng đi là được.”
“Bọn chúng không phải thích bắt nạt người khác mà là thích bắt nạt tôi.” Cửu Cửu nói chuyện như ông cụ non, “Trời sinh không ít kẻ thích bắt nạt người khác, khinh yếu sợ mạnh. Tôi càng nhẫn nhịn, chúng càng lấn tới.”
Thầy phong thủy bị cậu ta chặn miệng không nói được gì, liền quay sang khiển trách đối phương: “Dù vậy cậu cũng không thể dọa nạt người khác.”
“Bọn chúng là bạn của tôi.” Cửu Cửu liếc nhìn tôi như không có chuyện gì, “Tôi rất thích bạn của mình.”
“Huyền sinh vạn vật, cửu cửu quy nhất.” Thầy phong thủy cao giọng nói “A Cửu, đừng đi lầm đường.”
Tôi đứng một bên vô cùng buồn chán, nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-vong-nhi/chuong-4.html.]
Vì chuyện hỗn loạn ban nãy, phần lớn tảo bèo trên mặt ao đã bị trôi đi, mép nước cạnh tôi để lộ ra khoảng phẳng lặng cỡ bằng chiếc gương trang điểm.
Tôi vô ý liếc nhìn, lại phát hiện mình không có bóng.
Cửu Cửu tự mình rời đi.
Sắc mặt thầy phong thủy rất khó coi.
Tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi thầy phong thủy rồi cũng vội vã chạy theo.
Gió xuyên qua núi rừng thổi đến bên tai, tạo ra âm thanh khủng khiếp như tiếng than khóc. Từng hàng từng hàng trúc trên núi bị gió thổi lay động khiến lá cây kêu xào xạc.
Tre là thứ mà người thôn Nhã của tôi dùng để kiếm sống.
Mặc dù thôn Nhã hẻo lánh hơn so với các thôn xung quanh, đến bây giờ đường cái cũng chưa được sửa chữa lại nhưng rừng tre quanh thôn lại phát triển rất tốt. Hơn nữa tre, măng, rễ tre đều làm được nhiều thứ, có thể đổi lấy tiền.
Tôi nghĩ đến câu nói vừa rồi của Lý Văn, liền hỏi Cửu Cửu: “Ma trong tháp là gì?”
Cậu ấy hỏi ngược lại tôi: “Cậu có biết tháp Bảo Đồng dùng để làm gì không?”
Tôi thành thật trả lời: “Biết, nếu trong nhà có đứa trẻ mất thì ném xác nó vào trong tháp, như vậy linh hồn đứa trẻ sẽ được siêu độ.”
“Siêu độ?” Cửu Cửu hừ lạnh một tiếng, “Đó chỉ là cái cớ để họ yên lòng với hành động sai trái của mình thôi.”
Tôi mù mờ không hiểu gì.