Thật Sự Chỉ Là Lười Chạy - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-09-21 17:07:23
Lượt xem: 1,363
Trong rừng, chỉ còn lại tiếng xào xạc và tiếng thở dốc quấn quýt lấy nhau.
Lâu sau, hắn thở dài: "Ta thật sự sợ nàng rồi, cái miệng nhỏ nhắn này nói nhiều quá."
Ta vẫn còn đang giận, quay mặt đi không muốn để ý đến hắn, lại bị hắn xoay mặt lại.
"Xin lỗi, ta sẽ không đuổi nàng đi nữa," hắn dịu dàng nói, "nên nàng cũng không được nói lời rời xa ta nữa."
Ta: "Ta chưa từng nói, là chàng tự mình nghĩ ra đấy chứ."
Hắn im lặng một lúc, "Hình như vậy."
Ta: "..."
Anan
Vậy rốt cuộc trong đầu người này cả ngày nghĩ gì vậy?
Tề Nghiên mặt dày áp sát vào, dùng chóp mũi cọ cọ vào mặt ta, "Vậy nàng cũng chưa từng nói sẽ không rời xa ta."
"Ta đâu có ngu, chàng cứ chạy đến cung Lương Tri Ý, ta nói mấy lời sến súa đó làm gì."
Hắn cười khúc khích, "Ghen rồi à?"
Ta không muốn trả lời, liền chuyển chủ đề: "Vết thương trên vai chàng không đau nữa à?"
Hắn như chợt nhớ ra, làm bộ hít sâu một hơi, "Đau."
Ta nghi ngờ, "Thật sự đau vậy sao?"
Hắn gật đầu, "Ừ."
Ta: "Hihi, đáng đời chàng."
13
Sau khi ồn ào xong, Tề Nghiên dựa vào thị lực và trí nhớ tuyệt vời của mình, dẫn ta ra khỏi rừng, vừa đúng lúc gặp người đến tìm chúng ta.
Dưới ánh đèn, ta mới phát hiện sắc mặt hắn trắng bệch đến đáng sợ, trông rất yếu ớt, e rằng sự bình tĩnh trước đó đều là giả vờ.
Ta lập tức đỏ hoe mắt, suýt chút nữa thì khiêng ngự y đi cùng đến, nhưng Tề Nghiên lại an ủi vỗ nhẹ tay ta, "Không sao, ta đã hứa với nàng, sẽ sống thật tốt."
Đó là chuyện của rất lâu rồi, ta gần như đã quên mất. Bây giờ ta dụi dụi mắt, chỉ nói: "Vậy chàng không được nuốt lời, chàng còn nợ ta hai con thỏ đấy."
Đôi môi tái nhợt của hắn nhếch lên thành một nụ cười, nói với những người khác: "Để Hoàng hậu ra ngoài nghỉ ngơi cho tốt."
Bản thân ta cũng thật sự tiều tụy, nghe vậy không phản kháng, ngoan ngoãn ra ngoài, ăn cơm rửa mặt, rồi ngủ một giấc thật ngon.
Tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, thị vệ nói ngự y đã khám rồi, ngoài vết thương trên vai, không có gì đáng ngại, hiện tại Tề Nghiên đang nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/that-su-chi-la-luoi-chay/chuong-17.html.]
Ta không muốn làm phiền hắn, bèn đứng trước cửa màn, hỏi thị vệ: "Đã tra ra là ai ra tay chưa?"
Tề Nghiên từng nói với ta, cảm giác ở trong ngục tối hôm đó gọi là hận, bây giờ ta coi như đã trải nghiệm lại một lần nữa.
Chắc là Tề Nghiên đã dặn dò, thị vệ cũng không giấu ta, "Là người của Thục quý phi."
Lương thị tỷ đệ, một người ám sát Tề Nghiên ở bãi săn, một người điều binh khiển tướng trong thành chuẩn bị tạo phản. Nhưng Tề Nghiên chắc đã tính toán hết mọi thứ, ám sát không thành công, tạo phản cũng không thành công. Tối qua ngay sau khi Tề Nghiên xảy ra chuyện, hai người bọn họ đã bị bắt.
Ta thậm chí còn nghi ngờ, liệu vết thương trên vai Tề Nghiên có phải cũng là một phần trong kế hoạch của hắn hay không.
Nghĩ vậy, lúc cho Tề Nghiên uống thuốc, ta liền hỏi như thế.
Hắn dường như cũng không bất ngờ, thản nhiên gật đầu, "Ừ, khổ nhục kế."
Ta: "..."
Ta không hiểu, "Tại sao?"
"Muốn biết nàng có yêu ta hay không." Tay hắn lại từ từ luồn ra sau gáy ta, theo kinh nghiệm của ta, điều này thể hiện một loại ham muốn kiểm soát của hắn.
Ta chỉ thấy ngu ngốc, "Nếu ta không yêu chàng, ta sẽ ngủ với chàng sao?"
Tề Nghiên nghĩ ngợi, "Theo tính cách của nàng, nàng thấy sao?"
Ta: "..."
Khốn kiếp, bị nắm thóp rồi.
Tề Nghiên tiếp tục chậm rãi nói: "Còn nhớ những gì ta đã dạy nàng trước đây không? Đó gọi là hận thù, nàng nói quá mệt mỏi. Vậy nên bây giờ ta dạy nàng điều khác, Diểu Diểu, những gì nàng thể hiện với ta tối qua, gọi là tình yêu."
Ta nhìn thấy sự cố chấp và điên cuồng trong mắt hắn, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, "Nếu tối qua ta quyết định bỏ chàng lại một mình, ta có phải sẽ c.h.ế.t không?"
Tề Nghiên ngầm thừa nhận, "Còn nhớ chiếc quạt làm bằng xương mỹ nhân mà ta cho nàng xem không? Mặc dù ta chưa bao giờ g.i.ế.c người trước mặt nàng, nhưng thật ra ta không phải người tốt, ở những nơi nàng không biết, ta đã g.i.ế.c vô số người. Cho nên ta nghĩ, cũng có thể g.i.ế.c người trong lòng ta. Bộ mặt thật của ta là như vậy đấy, Ân Diểu."
Ta suy nghĩ một hồi, thở dài: "Vậy chàng biến thái thật đấy."
Tề Nghiên: "..."
Tề Nghiên giật giật khóe miệng, "Ngoài điều đó ra, nàng không có suy nghĩ nào khác sao?"
Ta gật đầu, "Chàng mau khỏe lại đi, còn nợ ta hai con thỏ đấy."
Tề Nghiên không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào ta, nhìn đến mức ta nổi da gà, cuối cùng đành phải cắn răng tiến lên hôn lên khóe miệng hắn, nhăn mặt, "Đắng quá."
Hắn đột nhiên bật cười, giữ gáy ta lại để hôn sâu hơn, sau đó mới cười nói: "Như vậy mới nếm ra được, thuốc đắng dã tật."
Ta trừng mắt nhìn hắn, "Đồ lưu manh."
Đợi vết thương của Tề Nghiên gần khỏi hẳn, chúng ta mới quay về hoàng cung, tiện thể mang theo hai con thỏ.