Thật Sự Chỉ Là Lười Chạy - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-09-21 17:07:38
Lượt xem: 1,617
Cuối cùng, Giang Ninh Dao và ta nhìn nhau, đề nghị: "Tối nay ăn đầu thỏ om nước tương nhé?"
Ta thấy rất hay.
Những chuyện trước đó đã được điều tra rõ ràng. Vụ ám sát lần này, cũng như nhát d.a.o Lương Tri Ý đỡ thay Tề Nghiên ở bữa tiệc cung đình trước đó, đều là do người của Lương Chí Mẫn làm. Trong thời gian này, Lương Chí Mẫn còn có tội danh tự ý chiêu binh mãi mã, âm mưu tạo phản, kết bè kết phái. Chuyện Lương Tri Ý dùng hương mê tình cũng bị phanh phui, cùng với tội danh tư thông với tiền triều, quấy nhiễu triều chính. Tóm lại, cặp tỷ đệ này, chỉ sau một đêm, thân bại danh liệt, đều bị tống giam.
Đêm trước ngày hành hình, Lương Tri Ý xin gặp ta, ta lười đi, nhưng Tề Nghiên lại muốn dẫn ta đi cùng.
Lương Tri Ý vẫn ưỡn thẳng lưng, trên mặt không còn vẻ dịu dàng như trước.
"Ngươi dám đến cùng sao?" Nàng ta nhìn Tề Nghiên với vẻ căm hận.
Tề Nghiên ôm ta, lười biếng nói: "Không phải nàng ta muốn nói chuyện của ta với nàng sao? Vậy ta là người trong cuộc, tại sao không thể có mặt?"
Ta không thích kiểu nói chuyện đánh đố này, "Có chuyện thì nói, không có chuyện ta đi đây."
Ta còn hẹn với Giang Ninh Dao tối nay ăn chân giò om nước tương nữa.
Lương Tri Ý nhìn ta với vẻ mặt "ngươi thật đáng thương", "Ngươi có biết người đàn ông bên cạnh ngươi là loại người gì không?"
Ta đáp ngay: "Một tên biến thái."
Sau đó Tề Nghiên véo eo ta một cái.
Ta nhân cơ hội đẩy hắn ra, "Chàng ra ngoài đi, ta nói chuyện riêng với nàng ta."
Tề Nghiên: "..."
Lương Tri Ý: "..."
Ta ngồi đối diện Lương Tri Ý, chống cằm nói: "Được rồi, ngươi muốn nói gì với ta?"
Muốn nói gì chứ? Chẳng qua là chút chuyện cũ mà thôi.
Tề Nghiên quả thực không phải là vị hoàng tử năm xưa, hắn là tiểu thái giám đi theo hoàng tử. Còn về việc tại sao Lương Tri Ý lại chắc chắn như vậy, là bởi vì vị hoàng tử kia bị người Lương quốc g.i.ế.c chết. Ai ngờ được sau này tiểu thái giám kia lại dám mạo danh thay thế, trở thành Tề Nghiên.
Ta đưa tay quệt mặt, có chút không tin, "Ngươi chắc chắn là tiểu thái giám? Không phải tiểu thị vệ gì đó sao?"
"Đương nhiên... Ý ngươi là gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/that-su-chi-la-luoi-chay/chuong-18.html.]
Ta sờ sờ cằm, "Ừm... Theo ta được biết, Tề Nghiên không phải thái giám."
Lương Tri Ý trong nháy mắt trợn tròn mắt, một lúc sau mới cười khổ, "Khó trách, ta còn tưởng rằng loại hương kia không có tác dụng với hắn là bởi vì hắn là thái giám... Thì ra là vậy, thì ra là vậy..." Nàng dừng một chút, rồi lại hỏi ta, "Hắn g.i.ế.c cha ngươi, sao ngươi còn có thể ở bên hắn?"
Ta không muốn giải thích quá nhiều, "Hoàn cảnh của mỗi người đều khác nhau, ngươi không nên dùng suy nghĩ của mình để áp đặt lên ta. Nếu ngươi muốn nói cho ta biết chỉ là thân phận của Tề Nghiên, vậy ta nghĩ đến đây là được rồi."
Đang định đứng dậy rời đi, Lương Tri Ý lại gọi ta lại: "Ngươi không cảm thấy một người như vậy rất đáng sợ sao? Là người nằm bên cạnh ngươi, tâm cơ lại sâu nặng như vậy."
Ta gật đầu đồng ý, "Đúng là rất đáng sợ."
"Vậy tại sao ngươi không rời khỏi hắn?"
Ta đáp lại một cách đương nhiên, "Lười chạy..."
Anan
Đêm đó, Tề Nghiên hiếm khi chỉ ôm ta ngủ, không làm gì khác. Hắn nói với ta rằng kỳ thực hắn cũng là hoàng tử của Tề quốc, nhưng là con của một cung nữ, cực kỳ không được sủng ái. Năm đó chỉ có vị hoàng tử kia đối xử tốt với hắn, cho nên hắn mới cải trang đi theo chàng ta đến Lương quốc. Không ngờ lại gặp phải bất hạnh như vậy, vì báo thù, hắn không thể không mạo danh thay thế, sau đó ra sức phát triển Tề quốc, một lần hành động thôn tính Lương quốc.
Ta không khỏi cảm thán: "Quả là một câu chuyện đầy cảm hứng."
Tề Nghiên: "..."
Tề Nghiên cọ cọ vào cổ ta, "Ngươi không còn gì khác muốn nói sao?"
"Ồ, có." Ta lúc này mới nhớ ra điều gì đó, "Giang Ninh Dao muốn ta cầu xin chàng, thả nàng ta xuất cung."
Thì ra Tề Nghiên giữ nàng ta lại, chỉ là để bầu bạn với ta cho đỡ buồn, giờ hắn đã xử lý xong chuyện Lương quốc, Giang Ninh Dao cũng cảm thấy trong cung quá nhàm chán, nên muốn ra ngoài.
"Chuyện nhỏ thôi," Tề Nghiên hôn lên cổ ta, "Nàng còn gì khác muốn nói nữa không?"
Ta suy nghĩ một chút, "Đến giờ ngủ rồi?"
Tề Nghiên tức giận cắn ta một cái.
Ta cười, "Được rồi, câu hỏi, tại sao Ân Diểu không rời khỏi tên biến thái Tề Nghiên?"
Trong khoảnh khắc đó, dường như Tề Nghiên ngừng thở.
Ta ôm lại hắn, nhỏ giọng bên tai hắn: "Bởi vì nàng đã học được cách yêu."
Hận thù quá mệt mỏi, yêu chàng vẫn dễ hơn.
-Hết-