Thất Thố - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-01 00:31:41
Lượt xem: 2,162
Chuyện này ta có thể nhịn sao?
Nhất định là không thể.
Nhiễm Thanh tiến lên cùng ta kéo xe ngựa lại, ta lật người xuống xe.
Quốc công phu nhân và Tập Chỉ Doanh vẫn còn kinh hồn bất định, không chú ý tới động tác nguy hiểm của ta, đương nhiên, cho dù có chú ý thì cũng vô dụng.
Vết thương trên người ta đã khỏi hơn phần nửa, tối qua còn đặc biệt uống thuốc giải độc.
Với võ công của ta, cho dù là cha của Chu Tấn An đến đây, cũng phải quỳ xuống dập đầu ba cái với ta.
Nữ nhân mặc hoa phục kia thấy ta xuống xe, bĩu môi:
"Nghe nói Tam tiểu thư của Quốc công phủ đi tu hành trở về, chắc là ngươi rồi nhỉ?"
"To gan, gặp Quận chúa còn không mau hành lễ!"
A, ta nhướng mày, mục đích là ta thật sao?
Nếu ta không đoán nhầm, đây chắc hẳn là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Thái tử phi, vị hôn thê trong lời đồn của Chu Tấn An, cháu gái bên ngoại của Thái hậu - Minh Hoa Quận chúa.
Hóa ra, Quốc công phu nhân và con gái bà ta đã nhận lấy nhục nhã thay ta.
Thật là ngại quá đi.
Quốc công gia chê ta lễ nghi thô lậu, cũng chưa từng công khai nói chuyện ta trở về phủ, Minh Hoa Quận chúa có thể gọi ra thân phận của ta, có thể thấy là đã tìm hiểu từ trước.
Tin tức nhanh nhạy đấy chứ.
Hiện tại Hoàng thượng bệnh nặng, Chu Tấn An vừa mới nhận tổ quy tông, người trong Đông Cung mới được tập hợp chưa được bao lâu, ngoài các vị đại thần trung quân phò chính, cũng không có bao nhiêu người có thể dùng được, chỉ có danh phận danh chính ngôn thuận.
Thái hậu nhiếp chính nhiều năm, sau khi Hoàng thượng bị bệnh không thể quản lý triều chính, mọi việc đều do Thái hậu quyết định.
Minh Hoa Quận chúa biết được chuyện này, cũng không có gì lạ.
Dù sao cũng là vị Hoàng hậu tương lai mà Thái hậu đang chấm sẵn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/that-tho/chuong-7.html.]
Chỉ là, ta nhìn cách nói chuyện và hành động của Minh Hoa Quận chúa, có vẻ không giống người có bản lĩnh cho lắm.
"Người ở quê mùa không hiểu lễ nghi, mong Quận chúa đừng trách tội."
Ta đứng im không nhúc nhích, chỉ khẽ khom người.
Sư phụ từng nói, đánh nhau thì sợ nhất là không có lý do, trước khi ra tay tốt nhất nên hành lễ trước, như vậy mới thể hiện được phong độ.
Ta rất đồng ý với điều này.
Sau khi hành lễ xong, ta tiện tay giật lấy cây roi trong tay người đánh xe, tiếng roi vang lên, roi vụt xuống như rồng, nhắm thẳng vào mặt Minh Hoa Quận chúa.
Quốc công phu nhân xuống xe, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, liền hét lên thất thanh; Minh Hoa Quận chúa cũng bị dọa cho hoa dung thất sắc, nhưng lại không thể tránh né đòn roi hung hãn này.
Đúng lúc mọi người cho rằng đòn roi này xuống nhất định sẽ thấy máu, ta xoay nhẹ cổ tay, cây roi rơi xuống búi tóc của Minh Hoa Quận chúa, hai lọn tóc rơi xuống đất.
"Cho Quận chúa đổi kiểu tóc khác đẹp hơn một chút, coi như là lời chào hỏi."
Ta thu roi lại, Minh Hoa Quận chúa mới hét lên thất thanh:
"To gan!”
"Còn không mau g.i.ế.c tiện nhân này cho ta!"
6.
Anan
Minh Hoa Quận chúa ra ngoài, bên cạnh tự nhiên có hộ vệ đi theo.
Chỉ là võ công rất bình thường, căn bản không thể tiến lại gần ta, chờ ta đánh ngã mấy tên hộ vệ tiến lên, Quốc công phu nhân mới lấy lại tinh thần.
"Tam Nương! Dừng tay!”
"Còn ra thể thống gì chứ!"
Ta nhún vai, thu roi lại, lạnh lùng nhìn lại.
Người đời vẫn nói lấy lý lẽ phục người, nhưng phải biết rằng trên lý lẽ còn có nắm đấm.