THẬT TRÙNG HỢP, ANH THÍCH EM - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:42:27
Lượt xem: 457
6.
Cửa phòng mở rộng, tôi nhìn vào trong, không thấy người, không chắc chắn thò nửa người vào, lập tức ngửi thấy một mùi hương hoa rất đậm.
“Sở Dương?” Tôi gọi một tiếng vào trong.
Không có động tĩnh.
Tôi nghĩ liệu có phải mình bị lừa hay không.
Lúc này, có tiếng bước chân vang lên.
Sở Dương mang dép, nhìn thấy tôi đứng ở cửa, nhíu mày.
“Em vào đi, đóng cửa lại.”
Tôi khoanh tay trước ngực, cố tình nghiêng người nhìn anh, không chịu vào.
Sở Dương không nghĩ ngợi gì, đi tới ôm eo tôi, kéo vào, tư thế không mấy đẹp mắt, sau khi đứng vững, tôi ngượng ngùng chỉnh lại quần áo.
“Không thể dịu dàng một chút sao.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Anh nhìn tôi cười.
Tôi lườm anh một cái, “Gọi em đến làm gì?”
“Không phải em chủ động tìm anh sao?” Sở Dương ngồi xuống sofa, chân gác lên bàn trà, biểu cảm đầy ý vị.
Anh chỉ vào túi giấy nhỏ trong tay tôi, “Cho anh sao?”
Tôi thuận tay ném vào túi xách, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Em không phải đến để tán tỉnh anh.”
Vừa nói xong câu đó, tôi cảm thấy không mấy tự nhiên, rõ ràng là đến để thừa nhận sai lầm, sao lại giống như đi đòi nợ vậy.
“Chu tiểu thư,” anh đột nhiên tiến lại gần cổ tôi, khoảng cách bằng nắm tay, hơi thở ấm áp như một luồng điện chạy qua không khí chui vào từng lỗ chân lông, “em đang ám chỉ anh sao?”
Tôi ngả người ra sau, ánh mắt dò xét anh.
“Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Sở Dương liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, anh ngồi trở lại, bỗng cúi đầu, biểu cảm trở nên nghiêm túc, dáng vẻ này giống như sắp nói chuyện nghiêm trọng.
“Ngôi nhà này mua từ hai năm trước, lúc đó anh không biết tại sao lại nghĩ là muốn mua cho chúng ta.”
Anh vừa nói vừa đỡ vai tôi đối diện anh, tôi hiếm khi thấy được ánh mắt đầy tình cảm của anh ở khoảng cách gần như vậy.
“Không hổ là Sở công tử.”
Sự nghiêm túc của anh chỉ kéo dài trong chốc lát, bị lời nói của tôi làm tan vỡ, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, muốn kiềm lại nhưng thực sự không kiểm soát được.
“Có thể nghiêm túc nghe hết không?”
“Ồ.”
Anh điều chỉnh lại cảm xúc, biểu cảm khôi phục như cũ, nhưng nhìn thẳng nhau lâu như vậy, tôi thực sự không thể đối diện lâu, khóe miệng tôi bắt đầu co giật, cuối cùng mặt đỏ bừng.
Sở Dương buông tôi ra, vẻ mặt bất lực, “Em muốn cười thì cười đi.”
“Em có bị dị ứng với lãng mạn không thế?”
“Không, em chỉ như vậy đối với anh thôi.” Tôi cười ngả nghiêng.
Thực ra chúng tôi đã quen nhau nhiều năm rồi, tuy không thân thiết như thanh mai trúc mã, nhưng cũng đã vượt qua ranh giới bạn bè, có lẽ do tôi tỏ tình bất ngờ nên ở bên nhau cũng bất ngờ, vì vậy mối quan hệ này luôn tồn tại chút khoảng cách.
Mấy năm qua Sở Dương bên cạnh xuất hiện nhiều cô gái, tôi chỉ nhìn thấy bên ngoài như vậy, nhưng không chú ý tới việc anh dứt khoát từ chối từng người một.
Tôi chợt nghĩ, hình như anh chưa từng yêu ai.
“Ngày em tỏ tình vốn dĩ cũng là lúc anh định tỏ tình, anh nghĩ em đã nói trước rồi, vậy thì thứ tự không quan trọng nữa, việc muốn làm thì vẫn phải làm, không ngờ ngay giây sau em lại chặn anh.”
Tôi cũng không ngờ anh lại thích mình.
“Vậy sao anh đột nhiên muốn tỏ tình?”
“Vì tại buổi họp lớp anh thấy mấy gã cùng ngành kia cứ nhìn em chằm chằm.” Sở Dương nói với đôi mắt lạnh lùng.
Tôi dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào vai anh, trong lòng vui mừng, “Vậy là anh ghen nên mới xác định việc thích em à?”
“Không phải.”
Anh muốn giành lại một phần khí thế.
Đột nhiên như nhớ ra điều gì, anh bực bội ‘hừ’ một tiếng rồi dùng ngón tay cái xoa xoa môi mỏng.
“Anh rất tò mò bức thư tình em nhờ anh gửi cho đàn anh hồi cấp ba, rốt cuộc đã viết gì trong đó?”
7.
Làm sao tôi biết được bức thư tình đó đã viết gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/that-trung-hop-anh-thich-em/chuong-3.html.]
Vì nó vốn không phải của tôi mà.
Chuyện là thế này.
Học kỳ hai năm lớp 11, vừa vào đầu mùa đông, tôi lúc ấy đang mê mẩn một cuốn tiểu thuyết, mỗi ngày đều trốn thầy cô để tranh thủ thời gian nhất định phải đọc cho xong.
“Tập tiếp theo ở đâu vậy?” Sau khi về ký túc xá, tôi cầm tập một ngồi trên giường bạn cùng phòng, cười như đứa ngốc.
Cô ấy nhận lấy tập một, đặt dưới gối, nhưng không đưa tập tiếp theo cho tôi.
Tôi lập tức nhận ra ánh mắt kỳ lạ của cô ấy.
“Nội dung hay không?” Cô ấy hỏi tôi.
Tôi do dự gật đầu, lùi lại một chút.
Cô ấy nắm lấy cánh tay tôi, cắn môi dưới, “Cậu giúp mình một việc nhé?”
“Tớ là người tốt.” Tôi nghiêm túc trả lời.
“Việc nhỏ thôi,” cô ấy đột nhiên tiến lại gần, thì thầm vào tai tôi, “việc nhỏ thôi mà.”
Nói xong, cô ấy đỏ mặt.
Tôi lập tức rút tay ra khỏi tay cô ấy, lo lắng.
Nhưng lòng tôi như đang bị treo lơ lửng, thực sự quá khó chịu, tình tiết quan trọng của cuốn tiểu thuyết đều ở nửa sau, tôi thừa nhận mình không thể cưỡng lại sự cám dỗ đó.
“Việc gì?”
“Cậu giúp mình gửi một bức thư tình cho đàn anh lớp 12 đi.”
Tôi nghĩ đây không phải là một việc lớn nên ngay khi cô ấy chưa kịp nói gửi cho ai, tôi đã lập tức đồng ý.
“Biết ngay mà, cậu là nhất,” cô ấy từ trong túi xách lấy ra một phong bì màu hồng, còn vẽ thêm trái tim nhỏ, “lớp 12, phòng 32, Thiệu Thâm.”
Thiệu Thâm là hot boy của trường, phạm vi 5 mét xung quanh anh chính là một chiến trường, nếu có bất kỳ cô gái nào tiếp cận, thông tin đều sẽ bị điều tra kỹ, thậm chí cả nam sinh cũng không ngoại lệ.
Có người thích anh ấy là điều bình thường.
“Cậu chắc chứ?” Tôi hơi nghi ngại về việc hoàn thành sự nhờ vả này, không muốn bản thân cuối cùng lại trở thành đề tài bàn tán.
Được rồi, cô ấy gật đầu lia lịa.
Tôi đương nhiên sẽ không tự mình đưa, trước khi nhận bức thư, tôi đã nghĩ ra cách giải quyết rồi, giao cho Sở Dương là phù hợp nhất.
Vì vậy, bạn cùng phòng thì cầm cuốn tiểu thuyết, tôi cầm bức thư tình.
Tôi tìm Sở Dương, anh là học sinh lớp khoa học tự nhiên, thường chơi bóng rổ với mấy nam sinh lớp 12, phòng 32 nên có thể nể mặt nhau mà nhận.
“Giúp tôi một việc được không?” Tôi đứng ở cửa lớp anh, hơi ngại ngùng, mỗi khi đối diện với anh thì tôi luôn tỏ ra rụt rè.
Sở Dương chậm chạp chưa đáp lời, dựa người vào khung cửa, tôi ít khi chủ động tìm anh, huống chi là đến để nhờ anh việc này.
Mấy nam sinh ngồi cuối lớp bắt đầu ồn ào, phát ra đủ loại âm thanh kỳ quái.
Ánh mắt và tiếng động xung quanh đó càng làm cho tôi ngại ngùng.
Anh khẽ hất cằm về phía tôi.
Tôi hít một hơi.
Từ ống tay áo đưa phong thư ra trước mặt anh, nói nhanh nhất có thể, “Giúp tôi đưa cho đàn anh lớp 12, phòng 32, Thiệu Thâm.”
Dừng một chút, trước khi quay đi, tôi lễ phép cảm ơn, còn nhắc thêm, “Không được xem trộm.”
Vì sao lúc đó lại chắc chắn anh sẽ giúp tôi, không có lý do gì, dù sao đi nữa chính là luôn chắc chắn như vậy.
Cuối cùng, anh tìm tôi đòi phần thưởng.
Lúc đó là tiết tự học buổi tối cuối cùng, tôi đang lén đọc tiểu thuyết, thường thì thời gian này thầy cô sẽ không tới, còn có thêm bạn cùng bàn canh chừng nên tôi càng chăm chú đọc, đột nhiên điện thoại rung lên, ban đầu tôi còn không mấy để ý, cho đến khi bạn cùng bàn vỗ tay tôi.
“Sở Dương tìm cậu kìa.”
Tôi giật mình, tưởng thầy đến, hoảng loạn gấp sách lại, nhìn chằm chằm vào quyển sách bài tập vô danh.
Anh tìm tôi sao?
Tôi nhìn cửa trước, cửa sau, không thấy ai.
“Cậu ấy nhắn tin bảo tôi nhắc cậu trả lời.”
Tôi ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
Anh có số của bạn cùng bàn tôi khi nào thế.
Tôi ngượng ngùng cười với bạn cùng bàn.
“Cuối tuần này mời tôi ăn cơm.”
“Còn có chuyện muốn nói với cậu.”
Câu cuối cùng còn mang theo chút bá đạo.