THẬT TRÙNG HỢP, ANH THÍCH EM - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-08 15:48:09
Lượt xem: 184
11.
Vì vậy, tôi đã thực sự thức trắng đến sáng.
Mắt mở to nhìn trần nhà, dưới mí mắt là một mảng xám xịt.
Sở Dương chống một tay lên đầu, tay kia vuốt tóc tôi, giọng trầm ấm dịu dàng: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Thật đúng là thiên đạo luân hồi mà.
Mắt tôi cay xè, cụp xuống, nghiêng đầu nhìn anh.
“Sao anh không nói sớm?” Tâm tình tôi phức tạp, bắt đầu giận dữ và lúng túng.
“Đã quen thuộc thế rồi mà em còn căng thẳng vậy.” Anh nói nhẹ như không.
Quen thì đúng có quen.
Hồi đi học, mẹ tôi nấu ăn không ngon lắm, có vẻ là do di truyền, tôi tự học cũng không thành công, trưa cuối tuần thường ăn đồ thừa từ hôm trước.
Nhà tôi và nhà Sở Dương ở cùng tầng, khác dãy, hai tòa nhà gần nhau, bếp đối diện nhau, mỗi lần nhà anh nấu ăn, tôi đều ngửi mùi thơm và giả vờ nhìn ngó lung tung.
“Tiểu Chu, ăn cơm chưa?”
Sở Dương thường đứng bên cửa sổ cười nói với tôi.
Ban đầu anh mời qua ăn, tôi vẫn còn ngượng ngùng, ăn vài lần sau vẫn ngại nên tôi mang thẳng đồ ăn nhà mình qua.
“Ngày mai cậu muốn ăn món này à?”
Lần đầu mang đồ ăn qua, Sở Dương hiểu lầm ý tôi.
Tôi xấu hổ, giải thích liên tục.
“Không, tôi không thể ăn không được.”
Nhưng giờ nghĩ lại, mỗi lần tôi sang ăn cơm, trên bàn toàn là món tôi thích.
Hôm nay trời nắng gắt, ba mẹ Sở Dương đi tàu cao tốc đến, sẽ tới nơi lúc 10:05 sáng, tôi vì quá lo lắng, 9:30 đã đợi ở ga.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/that-trung-hop-anh-thich-em/chuong-6.html.]
Trên xe, tôi không ngừng xoa tay, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Thấy vậy, anh đặt tay lên mu bàn tay tôi.
Không biết bao lâu sau, Sở Dương bấm còi một cái, tôi nhìn ra.
Ba mẹ Sở Dương đang đi tới.
Tôi xuống xe đón.
Họ đều rất vui khi nhìn thấy tôi.
“Con chào chú, chào dì.” Tôi đưa tay đón đồ hai người mang tới.
“Chúng ta không cần làm việc này, để nó xách là được rồi.” Dì nhanh chóng đưa hành lý cho Sở Dương, kéo tôi đứng sang bên cạnh.
Dì và tôi ngồi ghế sau, trên đường đi cô luôn nắm tay tôi.
“Em đã nói con dâu chúng ta chắc chắn là Tiểu Ninh, anh còn bảo em đừng đoán trước sớm quá.” Dì nói với chú đang ngồi ở ghế phụ.
Tôi ngơ ngác, Sở Dương quay lại chạm mắt với tôi.
Giải thích: “Lần đầu tiên em đến nhà anh ăn cơm, ba mẹ anh đã nói đùa điều này.”
Tôi nhận ra, cười cười.
Thảo nào, lần thứ hai Sở Dương không gọi tôi từ bếp, anh dẫn ba mẹ đến tận nhà gọi tôi, đó là lúc tôi hoảng loạn nhất.
Nói chuyện phiếm vài câu, tôi thấy cũng đến giờ ăn trưa, nghĩ sẽ ăn ngoài, không để lộ tài nấu nướng của mình.
“Trưa nay chúng ta ăn ngoài, lát nữa đến nhà hàng đi?” Tôi hỏi Sở Dương.
“Mẹ anh nấu, anh đã đặt nguyên liệu online, giờ chắc cũng được giao tới rồi.” Sở Dương mắt mang theo ý cười.
Đã chuẩn bị từ khi nào vậy?
Dì kéo tay tôi, như có điều muốn nói, tôi tiến lại gần hơn.
“Con thích ăn gì, nó đều biết rõ mà.”
“Đừng nhìn thằng bé đó nhút nhát, phải để con tỏ tình trước, nó từng dõng dạc nói với chúng ta rằng, người sau này mình lấy nhất định phải là con đấy.”