Thê chủ tại thượng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-18 23:05:10
Lượt xem: 150
Ta gọi là Hứa Linh, năm nay mười sáu tuổi, là đồng sinh huyền học, trong nhà đã có hai vị hôn phu.
Nhưng vì nữ tử chưa đủ mười tám tuổi không được phép hành phòng, cho nên cũng không mấy thân cận.
Đại lang quân Tần Chiêu, là người được định hôn ước từ nhỏ, năm ta mười hai tuổi đã mang hôn thư tìm đến cửa.
Chiếm được vị trí đích trưởng phu, dáng vẻ anh tuấn, khí độ bất phàm, cao quý lãnh diễm.
Trong đêm thành hôn đó liền đạp ta ngã xuống giường.
Ưu nhã phun ra một câu.
“Lăn! Ta không ngủ cùng trẻ con!”
Gã sai vặt của hắn, cũng là mũi vểnh lên trời, cao ngạo nói.
“Trốn xa một chút, tối hôm qua đại lang quân ngủ không ngon, ngươi chọc hắn, hắn sẽ phạt ngươi!”
Ta giận mà không dám nói gì.
“Nữ tử đại nương thê chủ, không so đo cùng tiểu lang quân không hiểu biết!!!”
Lang quân nhị phòng là Lê Cẩm, tính tình ngược lại rất ôn hòa, tình đầu ý hợp với ta, nên đã tự mình nạp vào.
Ta ở trên đường cứu hắn, mang hắn về nhà dưỡng thương.
Sau khi vết thương lành, hắn vì báo đáp ân cứu mạng mà muốn lấy thân báo đáp.
Nhưng trong nhà của ta đã có chính phu.
Hắn hoi kinh ngạc nhưng vẫn nói.
“Lê Cẩm như lục bình, nước chảy bèo trôi, đã không còn chỗ để đi.”
“Mong nương tử không bỏ rơi, Lê Cẩm cam nguyện làm thiếp...”
Lê Cẩm nhìn rất đẹp mắt, giọng nói cũng ôn nhu ấm áp, là cảm giác mà Tần Chiêu chưa bao giờ cho ta thấy được.
Vì nạp hắn vào mà ta không tiếc cãi nhau với Tần Chiêu, lấy cái ch.ết để ép buộc.
“Ta mặc kệ! Ta muốn Lê Cẩm, ngươi không cho ta nạp hắn, ta sẽ treo cổ trước cửa phòng ngươi!”
Tần Chiêu tức giận đến nỗi thốt ra ba tiếng tốt.
“Tốt tốt tốt! Hứa Linh, ngươi giỏi lắm!”
“Ngươi muốn nạp thì nạp, nếu sau này đổi ý, cũng đừng đến cầu xin ta!”
Lúc đó ta nghĩ, sao ta có thể hối hận, có được Lê Cẩm, cả đời ta cũng không hối hận!
Không nghĩ tới, ngày thứ hai, Lê Cẩm đã chiếm quyền quản gia của ta.
“Từ xưa đến nay nam quản bên trong, nữ quản bên ngoài, nương tử chỉ cần học hành cho giỏi, có thể thi cử công đ.ánh, chuyện trong nhà đã có phu quân làm thay.”
Tính tình ta phóng khoáng, đọc sách cũng giống như bao cỏ.
Mười tuổi thi đồng sinh, liền chỉ một mực dùng huyền học k.iếm sống.
Nhìn thấy sổ nợ của quản gia đã rối tinh rối mù.
Không nghĩ đến, hắn liền cắt xén tiền bạc của ta.
“Hai mươi lượng?”
“Tám mươi lượng?”
“Một trăm lượng???”
“Chỉ riêng một ngày hôm qua đã tiêu xài gần ba trăm lượng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/the-chu-tai-thuong/chuong-1.html.]
“Thê chủ, những số bạc kia đi nơi nào?”
“Nương cha lưu lại nhiều gia sản như vậy, cũng không chịu nổi ngươi tiêu xài như vậy, chẳng lẽ thê chủ muốn ngồi ăn không sao?”
Ta bĩu môi.
“Ngày thường ta đều tiêu xài như vậy, nương cha khi còn sống đều mặc kệ ta, Tần Chiêu cũng không nói gì, ngươi là gì mà quản ta!”
Lê Cẩm tức đến phát cười.
“Bằng việc ta là lang quân của ngươi!”
“Ngươi nạp ta vào, còn phải nuôi ta!”
“Ngươi đem tiền ra ngoài, là muốn ta và đại lang quân uống gió tây bắc mà sống sao?”
Trong đầu ta tưởng tượng một chút cảnh hắn cùng Tần Chiêu, ăn mặc nghèo khổ, xin cơm trên đường.
Giống như hai con ch.ó ướt sũng, thê thảm mười phần.
Lúc này lắc đầu mạnh mẽ.
“Không muốn không muốn!”
Hai người bọn họ đẹp như vậy, tuyệt đối không thể lưu lạc đến mức đó.
Lê Cẩm thấy thế, ngoắc ngoắc khóe môi, nói với ta.
“Vậy ngươi phải ngoan ngoãn, từ đây về sau không cho phép đi uống rượu hoa bừa bãi, bạc hàng tháng cũng được phân phát, mỗi tháng năm mươi lượng, đầy đủ!”
“Năm mươi lượng???”
Ta kém chút nhảy dựng lên.
“Năm mươi lượng, không đủ uống một bầu rượu ở nhã gian Xuân Phong lâu!”
Một giây sau, liền bị Lê Cẩm đẩy ngã lên giường.
Cằm bị hắn nâng cao lên.
“Thê chủ có ta rồi, còn muốn đi Xuân Phong lâu tìm ca nhi sao?”
Ta bị đôi mắt của Lê Cẩm liếc nhìn, chỉ cảm thấy hồn phách đều bị hút vào trong, sớm đã quên việc tranh luận cùng hắn.
Cuối cùng không chỉ đem quyền quản gia trong nhà đều giao cho hắn, còn đáp ứng rất nhiều điều không bình đẳng.
Thứ nhất, chính là không được đi Nam Phong quán uống rượu hoa.
Đại nương thê chủ của chúng ta cũng không thể thất tín với tiểu nam nhân?
Không đi liền không đi!
Tần Chiêu biết được, cũng chỉ cười nhạo một tiếng, cũng không xen vào.
Chi tiêu của hắn trong nội viện cũng không thay đổi, người ta cũng có đồ cưới của mình.
Về sau, ta dốc lòng đọc sách.
Chủ yếu là, Lê Cẩm nói.
Luyện một bộ chữ, được một lượng bạc tiền tiêu vặt.
Đọc xong một quyển sách, cho ta thêm năm mươi lượng tiền tiêu vặt.
Nữ nhân ở bên ngoài sao lại có thể không có tiền tiêu xài, cho nên ta cố gắng đọc sách vì tiền tiêu vặt.
Vì để sớm có thể thi cử công đ.ánh, để phu lang được phu bằng thê quý!
Ai ngờ, hôm qua lang quân của đồng môn Loan Nguyệt lại làm loạn, dưới cơn nóng giận hắn mang theo nữ nhi về nhà cha hắn.
Loan Nguyệt uống say mèm ở Xuân Phong lâu, lang quân nàng không có ở đây, cha nàng nhờ ta đi tìm cùng.