Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thê chủ tại thượng - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-18 23:07:32
Lượt xem: 97

Nhìn thấy ta, Loan Nguyệt một tay níu lại!

 

“Hứa nương tử, ngươi đã đến!”

 

“Đến, chúng ta uống rượu!”

 

“Tiểu nhị, rượu ngon thức ăn ngon, tất cả đều lên! Còn có đem tiểu lang quân anh tuấn nhất của các ngươi đến đây, đều gọi đến, hảo hảo hầu hạ hai tỷ muội ta!”

 

Dường như nhìn thấy Lê Cẩm đứng trước mặt, ta lập tức cự tuyệt.

 

“Không, không được, ta đã đáp ứng với nhị lang quân nhà ta, không lưu luyến ong bướm, không vô cớ uống rượu.”

 

Loan Nguyệt kêu gào.

 

“Bọn nam nhân ở nhà, biết cái gì!”

 

“Bình thường quản đông quản tây cũng thôi đi, một lời không hợp liền trốn nhà rời đi.”

 

“Về nhà cha, nhà cha hắn rốt cục có ai ở đó a!!!”

 

Ta trấn an.

 

“Tỷ phu cũng là vì tốt cho ngươi, những năm này ngươi có thể an tâm đọc sách, toàn bộ đều nhờ tỷ phu lo liệu trong ngoài...”

 

Loan Nguyệt đ.ánh gãy lời ta.

 

“Ngươi là một đại nữ nhân, sao cũng nghĩ như vậy!”

 

“Có phải là tỷ muội không? Là tỷ muội liền cùng ta uống!”

 

“Ta...ta không có tiền.”

 

“Lê Cẩm đã quản ta gắt gao, một tháng mới được năm mươi lượng bạc tiền tiêu vặt, ta cũng không có tiền uống rượu hoa cùng ngươi.”

 

Loan Nguyệt sừng sờ, lập tức lộ vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép.

 

“Ngươi a, hôm nay muốn gì tỷ tỷ liền mua?”

 

“Yên tâm! Ngân lượng đêm nay tính vào tỷ tỷ ta!”

 

Ta thực sự không từ chối được, liền uống hai chén.

 

Qua ba lần rượu, làn gió thơm lướt trên mặt ta, thanh âm vang bên tai như tiên cảnh.

 

Ta hoảng hốt mở mắt ra.

 

“Loan tỷ, ngươi nói phu quân ngươi hung dữ, kỳ thật ta so với ngươi cũng không tốt hơn bao nhiêu!”

 

Ta ôm bình rượu khóc rống.

 

“Đại lang quân nhà ta, ngày ngày mặt lạnh, một bộ dạng coi thường ta.”

 

“Lúc trước rõ ràng chính hắn là người cầm hôn thư tới cửa, ép buộc trở thành phu quân của ta, làm cho giống như ta thật sự thiếu nợ hắn vậy!”

 

“Còn có nhị lang quên, bên ngoài mặt dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng thật ra lại là hồ ly giảo hoạt, tiếp quản gia tài không cho ta tiêu xài, còn ép ta đọc sách...”

 

“Ô ô ô... tỷ tỷ, trong lòng muội muội thật khổ sở a!”

 

Loan Nguyệt không nghĩ đến ta cũng thê thảm như vậy, lúc này vỗ vỗ bờ vai ta.

 

“Muội muội, tỷ tỷ thật không nghĩ đến, ngươi cũng như vậy.”

 

“Không sợ! Tỷ tỷ tìm cho ngươi người nhu thuận nghe lời!”

 

“Đảm bảo hầu hạ tốt hơn hai lang quân nhà ngươi...”

 

“Người đâu!”

 

Chỉ chốc lát sau, trước mắt ta liền xuất hiện một thiếu niên lang mặc một thân đồ trắng như tuyết, cầm theo một thanh k.iếm, nhanh nhẹn đi tới.

 

Hắn mặc sa y cực mỏng, mặc như không mặc.

 

Còn mỏng hơn áo ngủ của Lê Cẩm nữa.

 

Trên mặt che mạng rèm châu, đôi mắt thâm thúy thanh tịnh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/the-chu-tai-thuong/chuong-2.html.]

Cổ áo y sả mở đến rốn, hoa văn trên da thịt có thể thấy rõ ràng.

 

Trên đai lưng là ngọc trai lấp lánh.

 

Trong hành động đều lộ ra tư thái quyến rũ tự nhiên.

 

Bạch tú ông giới thiệu.

 

“Đây là tiểu lang mới tới Thẩm Ly, còn chưa chính thức treo biển hành nghề tiếp khách.”

 

“Hai vị nương tử đều là người phong nhã, có muốn thưởng thức một chút tài múa k.iếm của tiểu lang không?”

 

Thẩm Ly múa cho chúng ta xem một đoạn.

 

Quả nhiên là uyển như kinh hồng, kiểu nhược du long, đến như lôi đình chấn nộ, thôi như giang hải ngưng thanh quang.

 

Dù sao chính là, múa rất tốt!

 

Nhưng trong mắt ta, cả quá trình nhìn hắn đều như bông tuyết trắng.

 

Như hồng mai trên núi tuyết.

 

Để cho người ta muốn nhấm nháp.

 

Lập tức bộc phát hứng thú làm thơ!

 

“Người đâu, mang giấy bút đến, bản nương tử muốn làm thơ!”

 

Bạch tú ông vội vã sai thị nữ mang giấy bút đến.

 

Tay ta dính mực nước, lại không viết lên giấy, trực tiếp đi đến hướng Thẩm tiểu lang, một tay đẩy ngã hắn xuống mặt đất, giật tung xiêm y trước mặt hắn, lộ ra thân hình trắng như tuyết.

 

“Bản nương tử, muốn viết ở chỗ này!”

 

Thẩm tiểu lang ở dưới thân không ngừng run rẩy, bên trong giọng nói thanh lãnh lại mang theo tia ôn nhuận.

 

“Nương tử...không muốn...ngứa...”

 

Ta lại đè hắn xuống, còn véo vào đùi hắn một cái.

 

“Đừng nhúc nhích! Nếu động sẽ không viết được!”

 

Bút lông vẽ loạn trên n.g.ự.c hắn, nước chảy mây trôi, vui vẻ nhẹ nhàng.

 

Không biết Thẩm Ly xấu hổ hay bị ngứa ngáy, thân thể uốn lượn không ngừng, dường như còn có chút thở dốc xen lẫn tiếng khóc nức nở.

 

Đôi mắt ngập nước kia nhìn ta, bỗng nhiên cảm thấy có chút chướng mắt.

 

Kéo cái yếm xuống trùm lên mặt hắn.

 

“Không cho phép nhìn lén! Còn chưa có viết xong đâu!”

 

“...”

 

Viết xong thở, Loan Nguyệt đã chạy đến đọc.

 

“Hoành khán thị tọa sơn, thụ khán thị tọa sơn, nguyên thị chi ngưng tuyết, hồng mai ánh xuân quang.”

 

“Hay cho một hồng mai ánh xuân quan, hiền muội không hổ là tài nữ phong lưu!”

 

“Thật sự là thơ hay, Lý Thái Bạch tại thế cũng không làm ra được thơ hay hơn như vậy.”

 

Ta đương nhiên biết bản thân có bao nhiêu tài cán, nhưng được khen như vậy cũng có chút lâng lâng.

 

“Ha ha ha! Loan tỷ quá khen rồi!”

 

Còn hỏi Thẩm tiểu lang.

 

“Bản nương tử viết bài thơ này như thế nào? Lang quân có thích không?”

 

Thẩm Ly cắn môi, ánh mắt long lanh, run giọng nói.

 

“Thích...”

 

“Thích thì giữ lại, đừng xóa!”

 

Thẳng cho đến khi Bạch tú ông tìm đến cửa, ta chỉ muốn chửi thề một câu.

Loading...