Thê chủ tại thượng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-18 23:09:34
Lượt xem: 103
Đến thăm Thẩm Ly xong, ta dặn dò người hầu chăm sóc hắn cẩn thận, lại vội vã trở về nhà.
Nhưng đến cùng là có tật giật mình, lén lút không thể tránh được.
Nhanh chân bước vào phòng, liền nghe được giọng nói phía sau vang lên.
“Làm gì vậy!?”
Ta lập tức bị dọa đến mất hồn.
Vội vã giải thích.
“A Cẩm ngươi nghe ta giải thích, ta chỉ nói với đồng môn nhiều hơn mấy câu, nên chậm trễ giờ trở về!”
“Tuyệt đối không có ra ngoài ăn chơi đàng điếm, không có đi chơi lêu lổng, cũng không có không nghe lời ngươi!”
Nói xong nửa ngày cũng không thấy lời đáp lại.
Quay đầu nhìn thấy Tần Chiêu đứng đằng sau ta, ôm một con hồ ly đen, cười chế nhạo nhìn ta.
“Đại lang quân? Sao lại là ngươi?”
Thấy là Tần Chiêu, ta lập tức thở ra một hơi, cũng vì việc hắn hù dọa ta mà tức giận.
Tần Chiêu mặc trường bào lụa màu đen, trâm vàng búi tóc, đứng ở nơi không có ánh sáng, giọng nói lời biếng, thanh lãnh lại lộ ra cay nghiệt cùng chế nhạo.
“Gọi hắn là A Cẩm, đến ta thì lại gọi một câu đại lang quân sao?”
“Nương tử thật đúng là bất công a!”
Hắn đã quen với giọng điệu âm dương quái khí.
Ta cũng không để ý đến hắn, đi mấy bước đến bên cạnh hắn, đưa tay xoa đầu con hồ ly đen.
“Cần gì nói lời này để chế nhạo ta, vốn là không cam lòng, lúc này cần gì phải ăn dấm chua?”
Tần Chiêu nắm lấy cổ tay ta, không cho ta trêu chọc hồ ly của hắn.
Mắt phượng sắc bén từ trên cao nhìn xuống ta.
“Ngươi chưa từng hỏi ta, làm sao biết ta không cam lòng?”
Ta nhìn gương mặt Tần Chiêu gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, không biết tại sao trái tim trong lồng n.g.ự.c lại đập kịch liệt.
Nói cho cùng, ta cùng Tần Chiêu cũng là phu thê từ thuở niên thiếu.
Người ta nói đã kết tóc làm phu thê sẽ có sự yêu thương nhau.
Nhưng ta cùng Tần Chiêu lại không có.
Năm đó ta mười hai tuổi, phụ mẫu đột nhiên qua đời, để lại cho ta một gia nghiệp to lớn cùng một đám tôi tới.
Chính lúc đó Tần Chiêu tìm tới cửa.
Lúc đó ta nghĩ, hắn giống như thần tiên ca ca, sao có thể coi trọng một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa như ta?
Nhưng khi đó phụ mẫu đều mất đi, nếu có thêm hắn, ta sẽ có người nhà, sẽ không còn cô đơn một mình.
Kết quả... hắn thật sự chướng mắt ta.
Đêm thành hôn, một cước đem ta đạp xuống dưới giường.
“Lăn, ta không ngủ cùng trẻ con!”
Chẳng qua, đêm đó hắn vẫn ôm ta ngủ.
Bởi vì ta nhớ phụ mẫu, khóc không ngừng.
Dù hắn không kiên nhẫn nhưng cũng đã dỗ đ.ánh ta một đêm.
Về sau, mỗi đêm ta khóc đến tỉnh lại, đều là Tần Chiêu dỗ đ.ánh ta.
Mặc dù ta cảm thấy hắn đối với ta không có tình cảm phu thê, cùng lắm chỉ là thương lại một người không cha không nương như ta.
Nhưng ta vẫn cảm kích hắn như cũ, tại thời điểm ta không có gì, tới làm người nhà của ta, cho ta một ngôi nhà.
Cho nên, cho dù hắn phách lối bá đạo nữa, ta cũng một mực để hắn tự do.
Ta nghĩ hắn từ Bắc Chu xa xôi đến Đông Hạ, trong lòng nhất định cũng nhớ phụ mẫu của mình.
Tính tình kém một chút cũng có thể hiểu được.
Nhưng khi ta nói những lời này với hắn, hắn lại hung hăng đẩy ta ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/the-chu-tai-thuong/chuong-4.html.]
“Ta không có người thân! Cũng không cần người nhà!”
“Hứa Linh, ngươi nhớ kỹ, ta đối tốt với ngươi đều là có điều kiện, sẽ có một ngày, ngươi sẽ phải trả lại đầy đủ cho ta!”
Lúc trước rõ ràng chính hắn cự tuyệt ta, lúc này lại nói ra những lời trêu chọc này làm gì?
Ta tránh khỏi tay hắn, lẩm bẩm một tiếng.
“Không có quan hệ gì với ngươi, ngươi quản nhiều việc như vậy làm gì?”
Ai ngowf sắc mặt Tần Chiêu trầm xuống, vẻ mặt mang theo một tia ngoan lệ cùng tìm tòi.
“Trên người ngươi... có mùi hương của lũ sói con Tây Lăng?”
“Đến cuối cùng đã làm cái gì?”
“Không nói sao? Chẳng lẽ không sợ ta nói cho Lê Cẩm?”
Ta lập tức gấp gáp, vô thức đưa tay bưng kín miệng hắn.
“Nhỏ giọng một chút! Lũ sói con Tây Lăng gì chứ.”
“Chăng qua là ta... cứu được một nam tử phong trần thôi, không phải như ngươi nghĩ.”
“Nhưng ngươi cũng biết tính tình của A Cẩm, nếu như bị hắn biết, nhất định sẽ phạt ta.”
Dáng người hắn cao hơn ta rất nhiều, dường như cả người ta đều dựa vào trên người hắn.
Tần Chiêu bị ra che miệng, trừng mắt nhìn ta.
“Có phải ngươi quên, ta mới là chính phu của ngươi.”
“Ngươi sợ Lê Cẩm biết nhưng lại không sợ ta biết?”
Ta chỉ sợ Lê Cẩm phạt ta, đ.ánh vào lòng bàn tay của ta, ngược lại là Tần Chiêu thì quên đi.
Có lần nào hắn phạt nhẹ không?
Lúc này liền quay người muốn chạy.
Co hồ ly trong n.g.ự.c hắn đột nhiên thức tỉnh, nhảy xuống, chắn trước đường đi của ta.
Ta vô thức lùi lại hai bước, một lần nữa lại rơi vào vòng tay Tần Chiêu.
Chỉ nghe Tần Chiêu cười nhạo, nói.
“Nhìn lá gan ngươi xem, còn dám học người khác ăn vụng?”
“Yên tâm đi, ta sẽ không nói cho hắn!”
Trong lòng ta vui mừng, quay ngươi lại nắm lấy tay áo hắn.
“Thật sao?”
Tần Chiêu kéo áo khỏi tay ta.
“Lừa ngươi làm cái gì?”
“Chỗ ta có bánh Tô Lạc, muốn ăn không?”
Ta liên tục gật đầu.
“Muốn, muốn!”
Tần Chiêu cầm khăn tay bằng gấm Tứ Xuyên lau tay cho ta, rồi khẽ vứt trên mặt đất, nắm tay ta, quay người rời đi.
Đêm đó, ta ngủ lại phòng Tần Chiêu.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, rúc vào trong n.g.ự.c Tần Chiêu.
“Tần Chiêu, trên người ngươi thơm quá.”
“Ừm.”
“Tần Chiêu, ôm ngươi thật thoải mái.”
“Ừm.”
“Tần Chiêu, ta muốn hôn.”
“Không ngủ có thể lăn xuống dưới!”
“A....”