Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thê chủ tại thượng - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-18 23:10:58
Lượt xem: 113

Sáng sớm, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như ta nghe thấy người hầu Hạ Tang của Tần Chiêu và người hầu Đông Lê của Lê Cẩm đang cãi nhau.

 

“Lang quân chúng ta có việc muốn gặp nương tử, sao lại không cho ta đi vào?”

 

“Ở đâu ra cái người ngang ngược này, giờ này lang quân cùng nương tử còn đang ngủ!”

 

“Còn không mau cút đi, đã quấy rầy nương tử và lang quân nghỉ ngơi, cẩn thận bị đ.ánh đòn!”

 

“Ngươi để cho ta đi vào! Nương tử! Nương tử!”

 

.....

 

Ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền thấy Tần Chiêu đang chống cằm nhìn ta.

 

Nhìn thấy ta tỉnh, đưa tay dịch góc chăn cho ta.

 

“Tỉnh rồi sao? Ngủ thêm một chút đi, hôm nay không cần đến thư viện.”

 

“Sao ta lại nghe thấy cãi vã bên ngoài? Giống như... giọng nói của Đông Lê, không phải bên Lê Cẩm có chuyện gì chứ?”

 

Tần Chiêu giống như không quan tâm nói.

 

“Giữa người hầu cãi nhau, ngươi quản bọn họ làm gì?”

 

Liền nghe thấy Đông Lê đột nhiên hô to bên ngoài phòng.

 

“Nương tử! Lang quân nhà ta bị bệnh, nương tử mau đi thăm một chút!”

 

Ta nghe được Lê Cẩm bị bệnh, gấp đến nỗi không kịp đi giày, xuống giường đã vội vã chạy ra ngoài.

 

“Chuyện thế nào? Hôm qua còn khỏe mạnh, sao hôm nay đã bệnh rồi?”

 

“Gặp qua nương tử.”

 

Đông Lê gặp ta, khóc nói.

 

“Đêm qua nương tử một đêm không về, lang quân đã thức cả đêm chờ ngoài cửa, thẳng cho đến khi trời sáng thật sự không chờ được nữa, mở trở về ngủ.”

 

“Hôm nay đã phát sốt.”

 

Dứt lời lại có chút ai oán nói.

 

“Nương tử đến chỗ đại lang quân, cũng không phái người báo một tiếng, làm lang quân chúng ta đợi thật lâu.”

 

Lúc này Tần Chiêu cũng ra ngoài.

 

Áo ngủ bằng lụa đen dưới ánh mặt trời tỏa sáng lung linh, trên thân khí độ ung dung, không giận mà uy.

 

Mở miệng đã cay nghiệt, bén nhọn giống như lúc trước.

 

“Thế nào? Nương tử đến chỗ ta còn phải được hắn cho phép sao?”

 

“Ngươi đừng quên, ai mới là phu quân chính thất của nương tử!”

 

“Chẳng qua chỉ là một tiểu thiếp, lại tự cho mình là nam chủ trong phủ sao?”

 

Ta biết đây là Tần Chiêu tức giận, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho bệnh tình của Lê Cẩm.

 

Vội vã nói.

 

“A Chiêu ngươi đừng tức giận, Đông Lê không có ý này.”

 

“Để ta đi nhìn xem, ngươi là đại lang quân, từ trước đến nay đều rộng lượng, đừng so đo với bọn hạ nhân.”

 

Tần Chiêu lại nói.

 

“Không được đi!”

 

Ta cảm thấy hắn có chút vô lý.

 

“Nhưng A Cẩm bị bệnh, ta không yên lòng.”

 

Tần Chiêu cả giận nói.

 

“Hắn bị bệnh thì mời đại phu! Gọi ngươi đến làm cái gì?”

 

“Ngươi tự coi mình là linh đan diệu dược sao?”

 

“Ngươi...”

 

Ta không nói cùng hắn nữa, quay người liền muốn rời đi.

 

Nghe được Tần Chiêu ở sau lưng tức giận nói.

 

“Hứa Linh, ngươi đi rồi đừng nghĩ đến việc trở lại!”

 

“Lần sau cũng đừng bước vào cửa phòng ta!”

 

Ta do dự, chỉ sợ hắn thật sự làm như vậy.

 

Nhưng chỉ trong nháy mắt, nhớ đến bộ dạng Lê Cẩm bị bệnh nằm trên giường, liền cắn răng, chạy ra ngoài.

 

Đông Lê đuổi theo phía sau.

 

“Nương tử! Chậm một chút!”

 

“Giày! Giày của ngươi!!!”

 

Ta còn tâm trí lo đi giày sao?

 

Nếu chạy chậm, sợ rằng ta sẽ bị Tần Chiêu bắt lại.

 

Mới một đêm không gặp, cả người Lê Cẩm đã trở nên tiều tụy.

 

Trên giường là từng tiếng ho khan của hắn.

 

Ta chạy vào phòng, lo lắng hỏi ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/the-chu-tai-thuong/chuong-5.html.]

 

“A Cẩm, ngươi sao rồi?”

 

Còn chưa đến gần Lê Cẩm đã bị hắn đưa tay ngăn lại.

 

“Đừng tới đây, khụ khụ...”

 

“Nô gia nhiễm phong hàn, thê chủ chớ có tới, sẽ nhiễm bệnh...khụ khụ!”

 

Ta nào còn lo được cái đó?

 

Khăng khăng chạy đến trước mặt hắn, cầm lấy tay hắn.

 

“Ngươi bị bệnh thành dạng này, còn quản nhiễm hay không nhiễm cái gì.”

 

“Đông Lê nói hôm qua ngươi chờ ta đến khi trời sáng sao? Sao ngươi không biết thương tiếc bản thân mình?”

 

Lê Cẩm che miệng cười, trấn an ta, nói.

 

“Đừng nghe Đông Lê nói mò, chẳng qua ta uống nhiều trà quá, đêm không ngủ được thôi.”

 

“Thêm việc xem sổ sách mệt mỏi, ra ngoài đi một vòng, mới bị nhiễm phong hàn.”

 

“Không liên quan đến nương tử, nương tử không cần để trong lòng.”

 

Nghe Lê Cẩm nói, ta thấy mũi mình cay cay.

 

Hắn vốn luôn quan tâm như vậy, luôn suy nghĩ vì ta.

 

“Ta đều biết rõ ràng, ngươi còn giấu ta làm gì?”

 

Ta đau lòng xoa gương mặt của hắn.

 

“A Cẩm, ngươi thật là ngốc, từ trước đến nay đều không nghĩ cho bản thân...”

 

Lê Cẩm nắm tay ta cọ xát lên gò má hắn.

 

“Đời này nô gia không cầu gì khác, chỉ cầu cho thân thể nương tử khỏe mạnh, mọi chuyện thuận lợi, phúc phận kéo dài...”

 

Trái tim ta rung động, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp.

 

“Vậy ta có thể đọc ít hơn mấy cuốn sách không?”

 

Lê Cẩm cười càng ôn nhu hơn, vuốt vuốt đầu ta.

 

“Còn nói mê sảng nữa sao.”

 

“...”

 

Quả nhiên...

 

Lê Cẩm lại chuyển chủ đề, giống như tiên sinh bình thường hỏi bài ta.

 

“Đêm qua ở lại chỗ đại lang quân làm gì?”

 

Ta chột dạ, giọng nói càng nhỏ hơn.

 

“Hắn nói trong phòng hắn có bánh Băng Lạc, gọi ta đến ăn, ta liền đi.”

 

“Ăn xong đã muộn nên ta ngủ lại chỗ hắn.”

 

Lê Cẩm cũng không tức giận, ngược lại khẽ xoa nhẹ khóe miệng ta.

 

“Mèo nhỏ ham ăn.”

 

Lúc này Đông Lê mang giày chạy đến.

 

“Nương tử... giày!”

 

Lúc này Lê Cẩm mới phát hiện ta không đi giày, giận tái mặt nói.

 

“Sao không đi giày đã chạy đến đây?”

 

“Đông Lê, nhanh đi bưng nước đến rửa chân cho nương tử, đừng để bị lạnh.”

 

Vừa tỉ mỉ hỏi ta.

 

“Có bị thương không?”

 

Ta lắc đầu,  trong lòng có chút tự trách.

 

“Đều là ta không tốt, ngươi bị bệnh còn khiến ngươi bận lòng.

 

“Ngươi là thê chủ của ta, những thứ ta làm vì ngươi đều là cam tâm tình nguyện.”

 

Hắn sắp xếp để người hầu rửa chân cho ta, để ta ngồi lên giường, đem chân ta ôm vào trong n.g.ự.c hắn.

 

“Có lạnh hay không? Lần sau còn dám để chân trần chạy trên mặt đất không?”

 

Không biết có phải hắn bị sốt hay không,hơi thở đều gấp gáp nóng bỏng, đến mức làm tai ta đỏ lên.

 

Ta chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, dựa sát vào n.g.ự.c hắn.

 

“A Cẩm, ngươi thật tốt với ta.”

 

“Có đôi khi còn cảm thấy, ngươi còn tốt hơn phụ thân ta.”

 

Lê Cẩm vuốt nhẹ sợi tóc trên đỉnh đầu ta, nghe vậy yên lặng một chút.

 

“Ta là cha ngươi, vậy Lê Cẩm kia là gì?”

 

Ta nghiêng đầu nghĩ nghĩ.

 

“Mẫu thân?”

 

Dường như Lê Cẩm bị ta chọc cười, nắm lấy tay ta thật chặt, nửa ngày không nói chuyện.

 

“A...”

Loading...