Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 29: Hồi Phục và Tái Thiết

Cập nhật lúc: 2024-09-23 20:25:05
Lượt xem: 0

Sau trận chiến khốc liệt, bầu không khí trong thành phố vẫn mang nặng sự căng thẳng và mệt mỏi. Từng người một bắt đầu quay trở lại với những nhiệm vụ thường nhật, nhưng bóng ma của những sinh vật khổng lồ vừa tấn công vẫn còn ám ảnh trong tâm trí của họ.

 

**Linh Phương** lặng lẽ bước qua những con đường đầy bụi bặm, đôi mắt nhìn ngắm những dấu tích của trận chiến vừa qua. Cổng thành đã bị hư hại nặng nề, nhiều tòa nhà sụp đổ, và rất nhiều người dân, binh lính vẫn đang trong quá trình hồi phục sau chấn thương. Dù không trực tiếp tham gia chiến đấu ở tuyến đầu, Linh Phương vẫn cảm nhận rõ rệt sự tàn khốc của cuộc xâm lược.

 

Cô quay trở lại căn bếp quen thuộc, nơi vẫn còn nồng nàn hương vị của các món ăn đã chuẩn bị cho chiến binh. **Ngọc Mai** đang đợi ở đó, ánh mắt lo âu nhìn cô. “Cô không sao chứ?” Ngọc Mai hỏi, giọng dịu dàng nhưng có chút lo lắng.

 

Linh Phương khẽ gật đầu, rồi kéo ghế ngồi xuống. "Tôi không sao. Chỉ là... tôi lo cho mọi người, lo cho thành phố. Những gì vừa xảy ra là một lời cảnh báo rằng chúng ta phải chuẩn bị tốt hơn."

 

Ngọc Mai mỉm cười nhẹ, đặt tay lên vai Linh Phương. "Đúng vậy, chúng ta cần phải mạnh mẽ hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không được phép yếu đuối đôi khi. Cô đã làm rất nhiều cho mọi người, không chỉ bằng sức lực mà còn bằng trái tim của mình."

 

Linh Phương nhìn lên Ngọc Mai, đôi mắt trong veo nhưng tràn đầy sự kiên định. "Tôi biết, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình cần phải làm nhiều hơn nữa. Những món ăn và sự hỗ trợ của tôi không đủ để giúp họ chống lại những kẻ thù đáng sợ ngoài kia."

 

Ngọc Mai lắc đầu. "Không, cô đã giúp rất nhiều, hơn cả những gì cô nhận ra. Không có cô, chúng ta không thể duy trì sức mạnh lâu đến thế. Cô có vai trò quan trọng, Phương, và đừng bao giờ quên điều đó."

 

---

 

Ở phía bên ngoài thành, **Khải Duy** và **Minh Vũ** đang đứng cùng **Bảo Khang**, bàn bạc về những bước tiếp theo. Thành phố đã bị tàn phá nặng nề, nhưng may mắn là tuyến phòng thủ của họ vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ. Khải Duy nhìn về phía cổng thành đã bị phá vỡ, trong đầu vẫn còn vang vọng hình ảnh của con quái vật khổng lồ.

 

“Chúng ta cần phải gia cố phòng thủ. Lần này là một lời cảnh báo rõ ràng,” Khải Duy nói, giọng trầm tư. “Nếu chúng ta không hành động ngay, lần tấn công tiếp theo sẽ là sự chấm hết cho tất cả.”

 

Minh Vũ đứng bên cạnh, gật đầu đồng ý. "Đúng vậy, không chỉ là gia cố, mà chúng ta còn cần nâng cấp vũ khí và cải thiện chiến thuật. Những quái vật đó không phải là kẻ thù tầm thường."

 

Bảo Khang đan tay vào nhau, vẻ mặt nghiêm nghị. “Chúng ta cần phải tăng cường hệ thống phòng thủ từ trong ra ngoài, đặc biệt là các tường thành. Ngoài ra, việc cung cấp nguồn năng lượng cho các pháo đài cũng cần được chú trọng hơn nữa.”

 

Minh Vũ quay sang nhìn Bảo Khang, hỏi thêm: "Còn tình hình nguồn lực thì sao? Sau trận chiến vừa rồi, chúng ta đã tiêu hao rất nhiều, liệu còn đủ để tiến hành việc sửa chữa và nâng cấp không?"

 

Bảo Khang thở dài, ánh mắt trầm ngâm. “Vấn đề nguồn lực đang rất khó khăn. Lương thực, nguyên liệu đều đang dần cạn kiệt. Chúng ta cần người thu gom thêm tài nguyên từ các khu vực xung quanh, nhưng việc đó không hề đơn giản khi lũ quái vật luôn rình rập.”

 

Khải Duy lặng im một lúc, đôi mắt nhìn xa xăm về phía chân trời. “Chúng ta sẽ phải tổ chức các nhóm thám hiểm. Mặc dù nguy hiểm, nhưng đây là việc bắt buộc nếu muốn tiếp tục tồn tại. Tôi sẽ dẫn đầu một đội để đi tìm nguồn tài nguyên mới.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-29-hoi-phuc-va-tai-thiet.html.]

---

 

Trong khi đó, tại khu vực nhà ở của dân chúng, người dân đang dần hồi phục sau những tổn thất. Những gia đình mất đi người thân trong trận chiến đều lặng lẽ đau buồn, nhưng không ai bỏ cuộc. Họ biết rằng sự tồn tại của cả thành phố này đang phụ thuộc vào lòng quyết tâm và sự đoàn kết.

 

Một nhóm nhỏ những đứa trẻ đang chơi đùa gần khu vực ruộng trồng của **Linh Phương**, dù tình hình khó khăn nhưng sự ngây thơ của chúng vẫn giữ lại chút ánh sáng cho cuộc sống nơi đây. Linh Phương nhìn lũ trẻ cười nói, lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Chúng nhắc cô nhớ rằng, bất kể mọi khó khăn, việc duy trì sự sống và niềm vui mới là điều quan trọng nhất.

 

“Chúng ta cần có hy vọng, dù chỉ là một tia sáng nhỏ,” cô tự nhủ.

 

**Hoàng Bảo**, một trong những chiến binh trẻ của đội phòng thủ, bước tới bên cô. "Chị Linh Phương, chúng em có thể giúp chị gì không?"

 

Linh Phương quay lại, mỉm cười dịu dàng. "Nếu các em có thể, hãy giúp chị chăm sóc những luống rau này. Chúng sẽ sớm trở thành thức ăn cho cả thành phố."

MEOW

 

Hoàng Bảo nhìn những luống rau xanh mướt, đôi mắt cậu tràn đầy sự quyết tâm. "Chúng em sẽ cố gắng hết sức. Đây là việc quan trọng, giống như chiến đấu với quái vật vậy."

 

Linh Phương bật cười. "Đúng vậy, đôi khi những thứ nhỏ bé như một hạt giống cũng có thể cứu sống cả một thành phố."

 

---

 

Tối đến, khi mọi người đã mệt mỏi quay về sau một ngày dài làm việc, không khí trong thành phố dần trở nên yên bình hơn. Tuy nhiên, bóng tối vẫn ẩn chứa những nguy cơ tiềm tàng, và không ai có thể hoàn toàn thư giãn.

 

Linh Phương ngồi bên lò sưởi nhỏ trong căn nhà của mình, ánh lửa nhảy múa trong mắt cô. Cô suy nghĩ về những gì đã xảy ra và những gì đang chờ đợi họ ở phía trước. Dù thế nào, cô biết rằng tất cả mọi người đều đang trông cậy vào cô, không chỉ với vai trò là người chăm sóc, mà còn là người giữ vững tinh thần của cả nhóm.

 

Bên ngoài, **Trần Hưng** đang canh gác ở cổng thành. Anh nhìn về phía xa, đôi mắt vẫn luôn cảnh giác. Trận chiến hôm nay đã cho anh thấy rằng kẻ thù đang ngày càng mạnh hơn, và họ không thể nào tự mãn. Tuy nhiên, anh cũng cảm thấy rằng, với sự đoàn kết và nỗ lực của tất cả, họ sẽ vượt qua được mọi thử thách.

 

---

 

Linh Phương nhắm mắt, thở ra một hơi dài. Cô biết rằng, chỉ cần ngày mai mặt trời mọc, họ sẽ có thêm một cơ hội nữa để tái thiết, để tiếp tục chiến đấu vì sự sống còn của cả thành phố. Dù khó khăn đang chờ đón, nhưng trong lòng cô luôn có niềm tin vững chắc vào một tương lai tươi sáng hơn.

 

Chương tiếp theo sẽ là sự chuẩn bị của đội ngũ cho một cuộc thám hiểm nguy hiểm, nơi những bí ẩn mới sẽ được hé lộ, và sự phát triển của từng nhân vật sẽ ngày càng trở nên rõ ràng hơn.

 

Loading...