Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thê Môn - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-11-04 12:30:46
Lượt xem: 1,462

“Thật sự quên hết sao? Không phải giả vờ chứ?” Nàng hỏi, hóa ra nàng ta không để tâm đến Tần đại ca như ta tưởng, mà lại chú ý vào điều này.

“Ngươi đã từng cắt váy của ta, ngươi quên rồi à?” nàng hỏi, ánh mắt đầy dò xét.

Ta hơi lưỡng lự, rồi gật đầu.

“Ngươi còn từng đốt tóc ta, ngươi quên luôn rồi à?”

Đúng là quá đáng thật.

“Ngươi đã từng đổ nước vào giày của ta, ngươi quên rồi sao?”

“…”

Liễu Uyển im lặng, ánh mắt thoáng nét trống rỗng: “Quên hết thật sao?”

Ta lặng người, còn nàng cũng im lặng theo.

Một lát sau, nàng nói: “Chuyện ngươi nhảy xuống hồ vì Tần đại ca không phải do ta đồn, cũng chẳng cần ta phải đồn, ai có đầu óc cũng sẽ tự nghĩ ra thôi.”

Ta ngạc nhiên. Nàng dường như vừa rũ bỏ lớp vỏ yếu đuối lúc nãy.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Dù ta có ghét ngươi thế nào, cũng không bao giờ muốn ngươi phải chec.”

Nàng trông giống như một thiếu nữ bướng bỉnh và bất an trong tuổi dậy thì.

Ta gật đầu: “Ừ.”

Nàng không hài lòng: “Vậy thôi sao?”

Ta mỉm cười: “Không thì sao? Cảm ơn ngươi?”

“Ngươi vẫn cứ đáng ghét như trước.”

Ta nhún vai. Nàng tiến một bước đến gần ta, nhìn thẳng vào mắt ta.

“Nhớ kỹ lời ngươi nói, không được thích Tần đại ca nữa, nếu không…”

Cánh tay ta bỗng bị kéo mạnh về phía sau. A Thọ từ sau bước tới, nhìn Liễu Uyển với vẻ nghiêm túc: “Nương tử sẽ không thích hắn đâu. Nương tử nói nàng thích ta nhất.”

Liễu Uyển bỏ lớp mặt nạ, mỉa mai cười nhạt: “Nàng nói là ngươi tin à? Ngươi thật dễ bị lừa.”

Ta thầm nghĩ, thực ra nàng cũng chẳng khó lừa đâu.

A Thọ thấy nàng không tin, có chút sốt ruột. Ta nắm tay hắn trấn an, liếc sang Liễu Uyển: “Không còn gì thì về đi.”

Nàng quay người rời đi, nhưng đi được vài bước lại dừng lại, không ngoảnh đầu lại, lạnh lùng nói:

“Nhà chúng ta không hoan nghênh ngươi, đừng bao giờ quay về nữa.”

Nhà họ Liễu không ưa gì Liễu Vân, điều này ta đã sớm nhận ra khi mới đến đây. Lúc nàng lơ lửng giữa sự sống và cái chec, phụ mẫu nàng cũng chẳng buồn ghé qua. Đến giờ, ta thậm chí còn không biết phụ mẫu của Liễu Vân trông ra sao, có khi đã từng gặp mà không nhận ra vì họ cũng chẳng muốn nhận. Một ngôi làng tuy không nhỏ nhưng cũng đủ để người ta dễ dàng lánh mặt một người mà họ chẳng còn nhớ nhung.

Gả con gái cho một người có vấn đề về trí lực chẳng phải điều gì đáng tự hào. Ta quay lại, thấy mặt mày A Thọ vẫn còn đang cau có, lòng chợt dâng lên một cảm giác may mắn.

May mà gả cho hắn.

Liễu Vân lớn tuổi, tính tình khó chịu, trong lòng còn vướng bận một người khác, nên ở đây chẳng dễ gả. Nếu phụ mẫu nàng chẳng màng gì, ép nàng lấy một ông già góa vợ nào đó…

Ta thật sự không dám tưởng tượng việc phải sống cùng một người đàn ông bảo thủ, trọng nam khinh nữ. Phải chịu đựng sự kiêu ngạo, thiển cận của họ, lại phải chấp nhận ánh mắt soi mói, ràng buộc của họ, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị kìm kẹp trong nơi này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/the-mon/chuong-7.html.]

Nghĩ thôi đã thấy tuyệt vọng.

Ta bất giác rùng mình.

“Nương tử, nàng sao thế?”

Giọng nói của A Thọ kéo ta về thực tại, ta mới nhận ra mình đang siết c.h.ặ.t t.a.y hắn. Hít một hơi sâu, ta từ từ buông tay, trịnh trọng nói: “A Thọ.”

“Hửm?”

“Ngàn vạn lần chàng đừng để bị ảnh hưởng mà thay đổi.”

Hắn không hiểu ý ta, đôi mắt ngờ vực nhìn ta chăm chú.

“Ngàn vạn lần không được…”

Dù mọi thứ chỉ là suy nghĩ của ta, nhưng vẫn có cảm giác như vừa thoát khỏi tai kiếp.

Hắn chắc chắn không hiểu lời nói chẳng đầu chẳng đuôi của ta nghĩa là gì, nhưng vẫn kiên định gật đầu: “Ta nghe lời nương tử.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn chưa hoàn toàn an tâm.

Liễu Uyển nói đúng một điều, A Thọ thật dễ tin người. Ta bảo mình là do thần tiên gửi đến, hắn liền tin tưởng tuyệt đối, buông bỏ mọi đề phòng. Nhưng nếu có ai khác xuất hiện, cũng chiếm được niềm tin của hắn, rồi dạy hư hắn thì sao?

Ta nghiêm túc dọa hắn: “A Thọ, ta nói cho chàng biết, trên đời có rất nhiều kẻ gian, họ sẽ vờ thân thiết với chàng, rồi lợi dụng sơ hở mà bán chàng vào hầm mỏ làm lao công, chỉ cho chàng ăn bánh bao khô, uống nước bẩn.”

Trong mắt A Thọ thoáng hiện vẻ hoảng sợ.

Ta khẽ nheo mắt, chuyển sang điều muốn nói: “Nhưng nương tử thì không như thế, ta sẽ không lừa chàng. Ta là người tốt với chàng nhất trên đời này, là người thân cuối cùng, cũng là chỗ dựa duy nhất của chàng.”

Trước khi tới đây, ta là người có thành tích tốt nhất, giỏi nhất trong việc… tẩy não, không, là giỏi nhất trong việc định hướng lòng người.

Ta nghiêm trang ngồi thẳng, trầm giọng hỏi: “Mỗi sáng tỉnh dậy, việc đầu tiên phải làm là gì?”

A Thọ nghiêm mặt, đáp lại rất thành thật: “Tìm nương tử.”

Ta không đổi sắc mặt, tiếp tục hỏi: “Ngoài nương tử ra…”

A Thọ đáp lưu loát: “Người khác đều là kẻ gian.”

Ta: “Hôm nay mà không nghe lời nương tử…”

A Thọ: “Sau này chỉ có thể ăn khổ qua.”

Ta: “Ngày ngày ăn khổ qua…”

A Thọ: “Cuộc sống đắng ngắt, chẳng còn gì vui vẻ.”

“Vậy kết luận lại nào.”

“Yêu nương tử, kiếp này, kiếp sau, cả kiếp sau nữa.”

“Ăn cơm thôi.”

Hắn khép mắt lại, cung kính chắp tay: “Thê môn*.”

(*)"Thê môn" (妻门) theo nghĩa đen là "cửa nhà vợ" hoặc "nhà của vợ." Trong ngữ cảnh này, "thê môn" không mang nghĩa cụ thể, mà được dùng như một nghi thức giữa A Thọ và nhân vật nữ chính. Đây là cách A Thọ thể hiện sự kính trọng và tình cảm đặc biệt đối với nương tử của mình.

Nghi thức trước bữa ăn hoàn thành.

Loading...